Chương 819:
Bệnh viện?
Mã Hải ở đầu bên kia điện thoại giật mình, một lúc sau mới hiểu ra vấn đề, liền thấp giọng nói: “Lâm Đồng, tôi biết nên làm thế nào rồi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Dương thở dài, quét mắt nhìn trái phải, định đi Kỳ dược quán xem xét tình hình.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại lại rung lên, nhìn màn hình thì bất ngờ đó là cuộc gọi của Hạ Quốc Hải.
“Hạ lão gia tử, có chuyện gì không??” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
“Lâm thần y, cậu có thời gian không? Ở bên này có máy vị gia chủ muốn gặp cậu.” Hạ Quốc Hải cần trọng nói.
“Gặp tôi?”
“Bọn họ đến đều là vì thuốc kéo dài tuổi thọ.” Hà Quốc Hải cần trọng nói: “Tôi thấy bọn họ cũng khá có thành ý, vì vậy liên lạc với cậu thử xem sao, không biết cậu…”
“Tôi đang ở Giang Thành.” Hạ Quốc Hải chưa kịp nói xong, Lâm Dương đã đáp lại bốn chữ.
Hạ Quốc Hải sững người một lúc, do dự hỏi lâu, rồi cẩn thận nói: “Lâm thần y, máy người trong số họ sức khỏe không tốt lắm, cũng đã lớn tuổi, e rằng họ … không thích hợp đi máy bay hay tàu hỏa… “
“Tôi ở Giang Thành.” Lâm Dương lặp lại lần nữa.
Điều này có nghĩa là gì đã quá rõ ràng.
Hạ Quốc Hải thở dài, đành phải nói: “Vậy được, Lâm thần y, tôi sẽ nói với bọn họ như vậy, để bọn họ đích thân đến Giang Thành gặp cậu!”
“Ông tự sắp xếp đi.”
Lâm Dương nói xong liền cúp điện thoại.
Bên kia đầu dây, Hạ Quốc Hải nhìn điện thoại, chán nản gượng cười.
Ông ta biết mấy vị gia chủ kia vốn dĩ kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng kiêu ngạo. Mà giờ phải đi Giang Thành gặp một người là tiểu bối của bọn họ, bọn họ có thể chịu mất mặt như vậy sao?
“Mà thôi … cứ thử đã…”
Hạ Quốc Hải kiên trì đến cùng, bám số của mắy vị gia chủ kia…
Trong phòng chờ khách sạn.
Một người đàn ông thân hình to béo bước nhanh tới.
Trong phòng có 2 người đang ngồi chính là gia chủ Mạnh gia và gia chủ Kiều gia.
Hai người đang ngồi uống trà, xung quanh đều là vệ sĩ.
Cả hai đều không nói chuyện mà thần sắc không dễ coi cho lắm.
Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Nhưng thấy người đàn ông thân hình to béo đi tới bên cạnh gia chủ Mạnh gia, cúi đầu nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt vị gia chủ Mạnh gia tối sầm lại, tay cầm tách trà cũng run lên.
“Biết rồi. lui xuống đi”
“Vâng, gia chủ” – Người đàn ông to béo cúi đầu, rời khỏi sảnh khách sạn.
“Chuyện gì vậy?” – Gia chủ Kiều gia ngồi phía đối diện nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi.
“Không có gì, chỉ là không ngờ tới bản lĩnh của vị Lâm thần y này lại ghê gớm như vậy, lại có thể trực tiếp niêm phong thuốc của Tam gia bên Đoàn gia. Bây giờ Đoàn gia đi khắp nơi xin thuốc, từ bệnh nhân cho tới phường dược, cũng đều không lấy được thuốc. Tất nhiên cũng đã tới Mạnh gia chúng tôi xin thuốc, người của tôi vừa nhận được tin tức, Tam gia Đoàn gia sợ là không chống đỡ nổi qua đêm nay.” Mạnh gia chủ lãnh đạm nói.
“Vậy sao? Vậy thì chuyện này phiền phức rồi.” Kiều gia chủ nhìu mày: “Tam gia Đoàn già là máu mủ ruột thịt của nhà họ Đoàn, Đoàn gia sẽ không vì Tư Mã thế gia mà để Tam gia chết như vậy được. Sợ là Đoàn gia sắp tới sẽ có biến động, chúng ta phải chú ý một chút.”
“Kiều gia chủ, ông dự định thế nào?”
“Có lẽ chúng ta không nên hành động khinh suất là tốt nhất. Quan sát xem Tư Mã Tàng lựa chọn thế nào đã. Đến Kim Huyết Hổ Tú ông ta cũng đã tung ra rồi. Nhất định là sẽ đấu với Dương Hoa tới cùng. Nhưng nếu như lúc này Đoàn gia dừng tay thì chúng ta nên lựa chọn thế nào?
Tiếp tục cùng Tư Mã Tàng liều mình với Dương Hoa?
Dương Hoa có thể đối phó được Đoàn gia, bọn họ dễ đối phó sao?” Mạnh gia chủ nghiêm túc nói.