Chương 820:
Kiều gia chủ nặng nề gật đầu không lên tiếng.
Dương Hoa đã thể hiện rõ thực lực rồi, người đúng đầu của hai gia tộc đương nhiên phải suy tính kỹ càng.
Tuy rằng bọn họ có quan hệ mật thiết với Tư Mã thế gia, nhưng trước lợi ích thì cách nghĩ của mỗi người lại không giống nhau, một Kim Huyết Hổ Tú cũng không thể ràng buộc được những người này.
“Chờ xem quyết đinh của Tư Mã Tàng đi! Tôi nghĩ lúc này chắc ông ta cũng nhận được tin tức từ Đoàn gia rồi.” Kiều gia chủ hít một hơi thật sâu.
Lúc này, lại có một người lớn tuổi trong trang phục quản gia đi tới.
Kiều gia chủ hơi sửng sốt.
Đây là quản gia của Kiều gia, theo lẽ thường thì giờ này ông ta phải ở nhà riêng, tại sao ông ta lại chạy đến đây?
*Xảy ra chuyện gì?” Kiều gia chủ thấp giọng hỏi.
“Quản gia không trả lời mà liếc nhìn ra cổng lớn rồi khua tay: “Vào đi.”
Liền sau đó thấy đi vào là một đám người áo mũ chỉnh tè nhưng mặt mày ủ rũ. Những người này nam có nữ có, già có trẻ có, quần áo họ mặc đều là đồ mới tinh không hề có ngoại lệ, ai nấy đều trông rất sạch sẽ, nhưng vẻ mặt ai cũng đều rất kỳ quái.
Kiều gia chủ sửng sót trong chốc lát, khó tin nhìn đám người này.
“Những người này là ai?” Mạnh gia chủ hỏi một cách khó hiểu “Tôi đã phái tai mắt tới Dương Hoa.” Kiều gia chủ khôi phục thần sắc, khàn giọng trả lời.
Mạnh gia chủ thở gấp.
“Làm sao các ngươi lại quay về rồi? Ai bảo ngươi quay về?” Kiều gia chủ trầm giọng hỏi.
“Ông chủ, không phải chúng tôi muốn quay về … là … là có người đuổi chúng tôi về …” Người đàn ông đứng đầu hàng thận trọng nói.
*Có người đuổi các ngươi về?” Kiều gia chủ sửng sốt: “Là ai?”
“Là … là người của công ty Dương Hoa…” Người đứng bên cạnh người kia nói “Cái gì?” Kiều gia chủ đột nhiên đứng bật dậy Mạnh gia chủ không khỏi run tay khi nhắc tách trà, đột nhiên ngẵng đầu lên, hoài nghỉ nhìn anh ta .
“Xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, sao tập đoàn Dương Hoa lại đuổi các ngươi về?” Kiều gia chủ vội vàng hỏi.
“Ông chủ, họ không chỉ đuổi chúng tôi về, họ còn cưỡng ép chúng tôi ai cũng phải mua một bộ đồ, còn đi tắm, mát xa, rồi sau đó đuồi chúng tôi về!” Người đó nói.
Kiều gia chủ ngây người.
Đuổi người về thì cũng thôi đi, còn làm những chuyện đó để làm gì?
Lúc này, lại một nhóm người khác đi vào.
Mọi con mắt đổ dồn lên những người này.
Giống như đám người đi vào trước đó, những người này cũng mặc quần áo mới tinh, mặt mũi sạch sẽ …
Đồng tử Mạnh gia chủ đột nhiên mở to.
“Chuyện … chuyện này …” Kiều gia chủ há hốc mồm.
“Đây là tai mắt tôi đã phái đến Dương Hoa.” Mạnh gia chủ hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói:” Không còn nghỉ ngờ gì nữa, đây là Lâm đổng muốn thị uy với chúng ta! “
“Thị uy?”
“Còn chưa hiểu sao? Người ta không động tới người của chúng ta, chỉ chiêu đãi rượu thịt, sau đó buộc người của chúng ta trở về. Cậu ta là đang muốn nói với chúng ta rằng, lần này cậu ta có thể không ra tay, thậm chí còn tiếp đãi tử tế, nhưng lần sau như thế nào… thì không biết… “
Mạnh gia chủ nhàn nhạt nói.
Kiều gia chủ ánh mắt đông cứng, không nói gì.
Cả hai lại rơi vào im lặng.
Họ có thế nào cũng không ngờ tới Lâm thần y nội trong thời gian ngắn như vậy lại có thể quét sạch tai mắt của họ.
Reng reng… reng reng Lúc này, điện thoại trên bàn của Kiều gia chủ rung lên.
Ông ta liếc nhìn hiển thị người gọi, ngay lập tức nhắc máy nghe điện.
“Tình hình thế nào?” Kiều gia chủ thấp giọng hỏi.
Những người xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm Kiều gia chủ.