Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 822



Chương 822:

 

Thông qua lần dạy dỗ này, người nhà họ Tô hẳn là không dám tùy tiện khinh thường người con rễ này nữa đâu?

 

Ít nhất Lưu Mãn San hẳn là khách khí hơn một chút.

 

“Chuyện lần này là đám người dượng sai, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, y thuật của anh tốt như vậy, còn chạy đi làm kiểm tra, vừa hay chỗ này của tiểu Thiên, cậu ấy hiểu biết nhiều hơn anh! Nếu bắt mạch được, anh cũng mở phòng khám giống tiểu Thiên đi, với y thuật của anh, nhất định có thể có được thành tựu, đến lúc đó còn có ai dám xem thường anh nữa?” Tô Nhan nói.

 

Lâm Dương lắc đầu, bình tĩnh cười nói: “Được rồi, khi nào rảnh tôi sẽ đi kiểm tra.”

 

“Rảnh? Anh hiện tại bận lắm sao? Anh gần đây đang làm gì?”

 

“Không làm gì…”

 

“Anh hiện tại đang ở đây?”

 

“Tự mình thuê phòng ở bên ngoài…”

 

“Cho nên anh gân đây không đi làm gì, cả ngày chơi bời lêu lỗng?” Mày liễu của Tô Nhan nhíu lại.

 

Nàng sợ nhất chính là Lâm Dương trở lại như trước kia, cả ngày ở lỳ nhà, không làm gì cả, ăn no chờ chết.

 

“Chuyện này…”

 

Lâm Dương không biết nên giải thích thế nào.

 

Lạc Thiên bên cạnh lập tức cười nói: “Ai nha tiểu Nhan, cậu đừng lo lắng, chồng cậu thật ra rất giỏi, gần nhất anh ấy đang chuyên tâm nghiên y thuật, ôn tập tư liệu, chuẩn bị đi kiểm tra đó, anh ấy đương nhiên rất bận.”

 

“Phải không? Vậy lời anh ta nói khi nào rảnh sẽ đi kiểm tra thì sao?” Tô Nhan cảm thấy kỳ lạ hỏi.

 

“Cái này… Tóm lại tiểu Nhan cậu đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này Lâm Dương sẽ tới phòng khám phụ mình, mình giúp cậu trông chừng anh ấy, đảm bảo anh ấy sẽ không lười biếng đâu!” Lạc Thiên cười hì hì nói.

 

“Có cậu ở đây thì mình yên tâm rồi, gần đây công ty đã đi vào quỹ đạo, mình cũng đang cân nhắc việc dọn ra ở riêng, cũng không cần bận rộn giống như trước nữa.”

 

“Vậy là tốt rồi.”

 

“Đúng rồi Lâm Dương, hai ngày này anh không cần tới ở công ty, lần trước anh chồng đối với mẹ tôi, mẹ hiện tại rất tức giận, nếu như anh đế cho bà ấy thấy, không tránh được lại bị mắng nhiếc, vẫn là chờ thêm mấy ngày nữa bà ấy bớt giận, anh lại trở về đi.”

 

“Um Tô Nhan ở trong phòng khám nói chuyện phiếm với Lạc Thiên một chút thì trở về công ty.

 

Lâm Dương cũng không ở lâu, nhìn thời gian, ngồi lên xe, lái xe đến một tiệm trà phía nam Giang thành.

 

Giờ phút này tầng cao nhất của tiệm trà, một ông cụ mặc đường trang chắp tay sau lưng, nhìn sông lớn, khuôn mặt già lo lắng tràn đây.

 

Ở phía sau ông ấy, có vài người ngồi.

 

Mỗi người mặc toàn cẩm y hoa phục, quần áo bát phàm, thân phận hiển hách.

 

“Hạ Quốc Hải, sao thần y Lâm còn chưa tới nữa?” Lúc này, một người ông lão để râu dê mở ra mắt, lạnh nhạt hỏi.

 

“Tôi cũng không biết, chờ một chút đi.” Hạ Quốc Hải thở ra một hơi nói.

 

“Một hậu bối nhỏ nhoi, có chút thành tựu, sao đã tự đại như vậy rồi? Không chỉ kêu chúng ta tới Giang thành gặp cậu ta, còn muốn nhiều người chúng ta đợi cậu ta ở đây như thết”

 

“Người trẻ tuổi bây giờ, một chút lễ nghi cũng không có!”

 

“Tiểu trẻ cao ngạo không sao, nhưng cũng không cần mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì vậy! Như vậy, chỉ bị thiệt thòi lớn thôi!”

 

Vài vị chủ nhà nhàn nhạt nói, như là đang nói chuyện với nhau, như đang châm chọc, cũng như là đang nói cho Hạ Quốc Hải nghe.

 

Hạ Quốc Hải đưa lưng về phía mọi người, sắc mặt không đổi.

 

Lúc này, một người giúp việc bước nhanh đi tới.

 

*Ông Hạ, thần y Lâm đã tới!”

 

Hạ Quốc Hải bỗng nhiên xoay người, lại là thấy ở cầu thang, một thanh niên mặc đồ bình thường đi tới.

 

Đám người đang ở uống trà hút thuốc bên này cũng đồng loại nhìn chằm chằm.

 

“Đây là thần y Lâm sao?”

 

“Thoạt nhìn không lớn hơn cháu tôi là bao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.