Chương 827:
Còn Thiếu Nông, Công Dư Tân, Phương Thị Dân lại mang ơn đội nghĩa.
Ánh mắt nhìn về phía Lâm Dương, đều tràn ngập khâm phục và tôn kính.
Ba người lại cúi người khom lưng thật sâu, rồi từng người rời đi.
Nhưng mà ba người đi chưa bao lâu, lại có không ít người chạy tới tiệm trà.
Đám người Khâu Qua vừa thấy, một đám toàn bộ ngòi liệt trên ghé…
Đã đến… Vậy mà tất cả đều là người của Yến Kinh…
Hạ Quốc Hải theo lời Lâm Dương phân phó, chỉ truyền tin tức này tới cao tầng Yến Kinh, hơn nữa tin tức này cũng không thể giấu giếm, ít nhát trước mắt nhà họ Tư Mã còn không biết chuyện thuốc tăng tuổi thọ này.
Đừng nói nhà họ Tư Mã, cho dù là lập tức người thanh niên nhà họ Đoạn đứng trước mặt Lâm Dương không biết, anh tới nơi này, chỉ là hy vọng Lâm Dương thu tay lại, cho nhà họ Đoạn thuốc, cứu ba anh ta, nghe thấy chuyện thuốc tăng tuổi thọ, anh ta cũng kinh hãi.
Đám người Khâu Qua, Viên Khởi ngồi ở ghé trên sắc mặt khó coi, không nói một lời.
Đám người đến đây, đại bộ phận đều không phải người thế gia.
Nhưng mà trong gia đình bọn họ, đều có nhân vậy có danh dự uy tín ở Yến Kinh.
Y, chính trị, kinh tế vân vân.
Tuy là cùng cắp bậc, nhưng lĩnh vực lại khác nhau…
Đám người Khâu Qua, Viên Khởi, dì Liêu đều trầm mặc.
Giờ phút này, bọn họ mới hiểu được vì sao Lâm Dương không sợ hãi uy hiếp của bọn họ, vẫn bình chân như vại.
Không phải Lâm Dương quá mức trần định.
Mà là… Thần y Lâm này căn bản không để bọn họ vào mắt.
“Thần y Lâm đan dược này không chỉ có gợi lên hứng thú của chúng tôi, mà còn khiên cho nhóm người phía trên chú ý tới.” Viên khởi khàn khàn nói.
“Đúng vậy… Chúng tôi nghỉ ngờ thuốc của thần y Lâm, không dám dùng, nhưng đám người phía trên kia lại khác, bọn họ đã không thể chọn được nữa, tai nạn tới, mặc dù không tin cũng phải tin, huống chỉ bọn họ đối với nhà họ Tư Mã căn bản không để bụng, nếu bên trong đám người đó có ai gật nhẹ đầu một cái, nhà họ Tư Mã… Sợ là khó làm…” Khâu Qua nói.
*Có lẽ… Thuốc tăng tuồi thọ mà thần y Lâm ché tạo ra, vốn không phải vì cho chúng ta…” Dì Liêu đột nhiên nói một câu.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía bà ta.
*Di Liêu, bà có ý gì?” Viên Khởi ngây ngắng hỏi.
Sắc mặt dì Liêu không được tự nhiên cho lắm, do dự một lát, đột nhiên đè thấp giọng nói: “Người kia nhà chúng tôi, khoảng thời gian trước nói với tôi một chuyện…”
“Chuyện gì?”
“Chính là nói chuyện kia… Người kia nhà ta nói, trong khoảng thời gian này, thân thể của người kia ngày càng xuống dốc… Danh y của Trung Quốc và Phương Tây mời đến đều bó tay không có biện pháp, từ trên xuống dưới đều sắp điên đến nơi, mấy người nói xem… Nếu như thuốc tăng tuổi thọ này có hiệu quả chỗ người kia, vậy chẳng phải là…” Dì Liêu nói đến này, đã nói không được nữa.
Chung quanh vài người là sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lăn trên đất.
Người kia là ai?
Cuối cùng là ai, bọn họ đã đoán được.
Nếu nói là người kia… Như vậy, nhà họ Tư Mã nhất định phải thua rồi.
Trước không nói tới việc người này có thể là Lâm Dương hay không, chỉ cần nói Lâm Dương trị khỏi cho người kia, nhà họ Tư Mã có làm gì cũng không chèn ép chết Lâm Dương được, có người kia ở đó, Lâm Dương đã vào thế bắt bại rồi…
Nghĩ vậy, Viên Khởi không do dự, vội vàng tiến lên, gấp gáp nói: “Thần y Lâm, nhà họ Viên chúng tôi… Đồng ý khai chiến với nhà họ Tư Mã, mong… Mong người cho thuốc!”
Khâu Qua thấy thế, cũng không dám chần chờ, cũng vội vàng tiến lên: “Thần y Lâm, nhà họ Khâu chúng tôi cũng đồng ý khai chiến với nhà họ Tư Mã.”
“Còn có nhà họ Liêu chúng tôi.”
“Nhà họ Đinh chúng tôi cũng…”
Người sau tiếp người trước, nói liền không dứt.
Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu.