Chương 850:
Mã Hải vốn dĩ muốn đuổi theo nhưng nghĩ tới việc người đàn ông kia có thể dùng tay không đập nát điện thoại nên đành từ bỏ.
Mặc dù người đàn ông ngứa ngáy khó chịu, nhưng dựa vào sức mạnh đó của anh ta, muốn thu dọn một Mã Hải cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Chủ tịch Lâm, tôi lập tức cho người bắt tên này lại! Ö đây khắp nơi đều có camera giám sát, anh ta không thể thoát khỏi Giang Thành!” Mã Hải vội vàng nói.
“Không cần đâu, để anh ta về đi.”
Lâm Dương thờ ơ nói: “Dù sao cũng biết lai lịch của người này, vậy là đủ rồi! Anh ta trở về, chủ nhân nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, chắc hẳn sẽ phải kinh ngạc.”
“Thật đáng ghét!” Mã Hải nghiến chặt răng: “Đánh bị thương người của chúng ta đã không nói, còn muốn động đến chúng ta, chủ tịch Lâm, người của Công ty bảo vệ U U thực sự quá kiêu ngạo!”
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ gan của đối phương lại lớn như vậy. Xem ra tôi đã đánh giá thấp Huyết U U đó rồi.”
Lâm Dương nhướng mắt, lạnh lùng nói.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Mã Hải hỏi.
“Nếu như không biết kẻ thù là ai và ở đâu, chúng ta sẽ phải tốn một ít thời gian. Bây giờ kẻ thù đã lộ diện rồi, chúng ta không cần phải vội vàng động đến. bọn họ! Tôi hỏi anh một câu.” “
“Chủ tịch Lâm, anh nói đi.”
“Muốn khiến cho công ty bảo vệ U U này biến mắt khỏi Chương Thành, phải mất bao nhiêu thời gian?” Lâm Dương hỏi.
Mã Hải suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Nếu như là phá sản thì chúng ta phải huy động rất nhiều nhân lực, vật lực, còn phải ra tay từ trong nội bộ của bọn họ. Việc này có lẽ sẽ mắt khoảng một tuần. Nói cho cùng thì công ty bảo vệ này vẫn có nền tảng, nhưng nếu như nói muốn thu mua bọn họ, thời gian một ngày là đủ rồi! “
“Vậy thì thu mua đi.” Lâm Dương vỗ vỗ bụi trên người, thờ: ơ nói: “Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi đến công ty bảo vệ này một chuyến, đi gặp Huyết U U!
Lâm Dương không phải là người thích bị động, phải chủ động ra tay…
“Được rồi chủ tịch Lâm …đúng rồi, chủ tịch Lâm, hai giờ chiêu nay sẽ có vài vị khách tới! Anh xem thử có phải là nên gặp mặt bọn họ một lát.” Mã Hải cung kính nói.
*Khách đến từ đâu?” Lâm Dương khó hiểu hỏi.
“Từ Yến Kinh đến đây. Bọn họ là người của Tư Mã thế gia.” Mã Hải nói.
*ò?
Lâm Dương suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Vậy anh đi sắp xếp một chút đi.”
“Vâng.”
Mã Hải gật đầu.
Hai người vào thang máy trở lại công ty, Mã Hải lập tức chạy đi thu xếp.
Hai giờ chiều, một nhóm nam nữ ăn mặc sang trọng bước.
vào phòng tiếp khách cao cấp nhát của công ty Dương Hoa, lo lắng chờ đợi.
Khi Lâm Dương đẩy cửa đi vào phòng tiếp khách, những người này toàn bộ đều đứng lên.
“Tư Mã Trường Tâm đưa theo toàn bộ gia đình Tư Mã thế gia đến xin lỗi Lâm thần y!”
Tư Mã Trường Tâm hét lên, sau đó tất cả nam nữ già trẻ lớn bé trong phòng tiếp khách đều cúi đầu trước Lâm Dương…
Từ những ông cụ tám mươi tuổi cho đến những đứa trẻ tám chín tuổi, toàn bộ đều cúi đầu trước Lâm Dương.
Điều này rất đủ thành ý.
Vẻ mặt của mọi người cũng tràn đầy kính cẩn và chân thành.
Cho dù Lâm Dương vẻ mặt nhăn nhó nhưng nhìn thấy người già và trẻ em, cũng không dễ dàng nổi giận.
Anh thở ra một hơi, thờ ơ nói: “Đứng dậy hết đi, mời ngồi, đừng khách sáo!”
Nghe thấy Lâm Dương nói như vậy, Tư Mã Trường Tâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt căng thẳng của tất cả mọi người cũng giãn ra rất nhiều, lần lượt ngồi xuống.
Tư Mã Trường Tâm vội vàng bước lên trước, cúi người, thành khẩn nói: “Lâm thần y đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi rất cảm kích, anh khoan hồng độ lượng như vậy, thật sự khiến chúng tôi rất xấu hổ.”