Chương 864:
“Tiểu Thuý, cô là người trên đảo sao?” Lâm Dương ở đẳng trước thản nhiên hỏi.
“Thưa công tử, không phải, tôi là người ngoài đảo, đến hòn đảo này vào ba năm trước.” Tiểu Thuý nói.
“Người ngoài đảo?” Lâm Dương có chút kinh ngạc: “Vậy tại sao cô lại chạy tới đây?
“Đương nhiên là muốn đến đây để luyện võ.” Tiểu Thuý thở dài một hơi rồi nói: “Chỉ đáng tiếc theo quy tắc của đảo Vong Ưu. Người ngoài đảo đến đây luyện võ, trước tiên cần phải làm nô lệ trong ba năm. Năm nay là năm thứ ba của tôi, chỉ cần qua năm nay, tôi mới có thể chính thức trở.
thành đệ tử của đảo Vong Ưu.”
“Còn có quy định như vậy ư?” Lâm Dương vô cùng kinh ngạc nói.
“Đương nhiên, người trên đảo nói đây là để rèn luyện tâm tính của người từ bên ngoài, suy cho cùng người không đủ tâm tính thì rất khó để học võ công trên đảo, nhưng mà cũng có ngoại lệ, nêu như là người được Đảo Vong Ưu tự mình lựa chọn hoặc là có tài năng đặc biệt, thì sẽ được miễn ba năm nô lệ này mà trực tiếp luyện võ, có thể được sư phụ nổi tiếng dạy dỗ, Tiểu Thuý tư chất bình thường nên chỉ có thể làm theo các quy tắc. “Tiểu Thuý thất vọng nói.
Cách đôi xử với thiên tài luôn luôn đặc biệt.
“Thì ra là như vậy …” Lâm Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, anh dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Thuý, trên đảo của các cô có phải là có một người tên là Lương Huyền Mi phải không?”
“Lương Huyền Mi?” Tiểu Thuý gãi đầu, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết. Mặc dù tôi đã ở trên đảo ba năm, nhưng tôi luôn làm việc ở bên dưới, tiếp xúc rất ít với các đệ tử nhập phòng, hơn nữa… “
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa, có một số đệ tử là do đảo chủ đổi tên. Rất nhiều người không biết được tên thật của bọn họ.”
“Là như vậy ư…”
Lâm Dương hơi nhíu mày.
Lương Huyền Mi là con gái của mẹ nuôi, nói đúng ra, cũng là em nuôi của mình, chuyến này đến đây cũng muốn xem thử cô ấy ở đây sống như thế nào.
Rốt cuộc, những người được đảo Vong Ưu đưa đến đây, nếu như luyện tốt thì không nói làm gì, nếu như luyện không tốt, từng người một không chết cũng phải tàn phé, nếu như Lương Huyền Mi xảy ra chuyện, thì phải tìm cách để đưa cô ấy đi.
Mẹ ruột đã không còn nữa, Lâm Dương vô cùng coi trọng người mẹ đỡ đầu này.
Anh có chút lơ đãng bước về phía trước.
Nhưng chính vào lúc này …
Bùm!
Có tiếng động khó chịu vang lên.
Liền nhìn thấy một người bay ra khỏi cánh cổng kia, nặng nề ngã xuống trên con đường cách đó không xa.
Hai người đang đi đột nhiên giật mình dừng lại nhìn người kia.
Đó là một đệ tử của đảo Vong Ưu, anh ta lúc này mặt mũi sưng vù, trong miệng cũng có máu, đang nằm trên mặt đất, ôm ngực rên rỉ không ngừng.
Đúng lúc này, mấy đệ tử từ trong cánh cổng bên cạnh lao ra, lập tức vây quanh đệ tử đó.
“Sư huynh, sư huynh, anh làm sao vậy?”
“Cậu không sao chứ, sư đệ?”
“Đáng ghét!”
“Thật là quá đáng!”
Mấy người nghiến răng nghiền lợi, vô cùng tức giận.
Lại có mấy người từ trong cổng lao ra.
So với những người đi ra trước, những người này ăn mặc lộng lẫy, vênh váo hống hách, trên mặt cả nam lẫn nữ đều nở nụ cười.
Rất rõ ràng, hai nhóm người này không giống nhau!
Vẻ mặt của Tiểu Thuý liền thay đổi, lập tức tiến lên trước vài bước, nói nhỏ với Lâm Dương, “Anh Lâm, chúng ta nhanh đi đường vòng thôi!”
“Chuyện này là sao vậy?” Lâm Dương quay đầu hỏi Tiểu Thuý.
Nhưng mà Tiểu Thuý lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, anh đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh đi thôi…”