Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Dương mồ hôi nhễ nhại bước ra ngoài.
“Cậu Lâm, Tẩu phu nhân tôi sao rồi?” Đảo Chủ vội vàng bước lên hỏi.
“Nguồn độc đã được giải.
Tiếp theo, chỉ cần lấy đơn thuốc mà tôi kê, uống trong vòng một tháng, nhất định có thể khôi phục ý thức, tỉnh táo lại!” Lâm Dương mỉm cười nói.
“Thật không? Tốt quát Tuyệt quá! Cậu Lâm, cám ơn cậu rất nhiều!” Đảo Chủ vui mừng khôn xiết, vung bàn tay to lên: “Người đâu, mở tiệc! Tôi muốn chiêu đãi cậu Lâm một bữa hoành tráng!”
“Không cần đâu.
Tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.” Lâm Dương từ chối.
“Đây … cũng được, thần y Lâm, đêm mai bổn Đảo Chủ sẽ mở tiệc chiêu đãi cậu.
Tối nay cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Ngày mai đảo Vong Ưu của chúng tôi có một hội nghị thí luyện của đệ tử.
Mời cậu Lâm sau khi nghỉ ngơi đầy đủ thì cùng nhau xem thi đấu với Bổn Đảo Chủ vào ngày mail”
Huyết Đảo Chủ đặc biệt vui vẻ, cười nói.
“Được.” Lâm Dương gật đầu, sau đó nhớ đến một việc gì đó, mở miệng nói: “Đảo chủ, tôi có chuyện muốn hỏi ông!
“Chuyện gì vậy? Cậu Lâm cứ nói đi đừng ngại!”
“Tôi muốn hỏi, trên đảo Vong Ưu, có ai tên là Lương Huyền Mi không?”
“Lương Huyền Mị?” Đảo Chủ Vong Ưu nhướng mày, suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Việc mà cậu Lâm hỏi bổn Đảo Chủ.
Chuyện tuyển chọn đệ tử đều do đại trưởng lão xử lý, nhiều đệ tử có tên nhạy cảm đều phải đổi một cái tên mới.
Cho nên, đa số tên của các đệ tử, bổn đảo chủ cũng không rõ.
Nhưng cậu Lâm cứ yên tâm, bổn đảo chủ sẽ giúp cậu điều tra người này.
“
“Vậy thì cám ơn đảo chủ.” Lâm Dương mỉm cười, nói.
Anh cũng có thể hiểu.
Những năm gần đây, Đảo Chủ Vong Ưu vẫn luôn tìm cách chữa bệnh cho Tầu phu nhân, e rằng ông ấy không quan tâm lắm đến những chuyện trên đảo, Lương Huyền Mị lên đảo này cũng được hai ba năm rồi.
Ở trên đảo có nhiều đệ tử như thế, Đảo Chủ Vong Ưu không biết cũng là điều đương nhiên.
Nhưng điều khiến Lâm Dương cảm thấy hiếu kỳ chính là tại sao Đảo Chủ Vong Ưu lại quan tâm đến Tầu phu nhân của mình như vậy, còn … anh cả của ông ấy đâu?
Lâm Dương không biết, cũng không tiện hỏi thêm.
Một lúc sau, đệ tử dẫn anh về phòng nghỉ ngơi.
Lần này, anh được sắp xếp ở một căn phòng cực kỳ cao cấp, không chỉ có một khoảng sân đẹp đẽ yên tĩnh, còn sắp xếp hai nha hoàn phục vụ, trong đó có Tiểu Thúy.
Lúc này, Tiểu Thúy trông rất vui mừng và phán khích.
Khi cô ấy đứng ở cửa, cô ấy không nhịn được liên tục liếc nhìn Lâm Dương, trong mắt cô ấy tràn đầy sự sùng bái.
*Cô đã nhìn tôi ba mươi mốt lần rồi.
Cô có chuyện muốn nói với tôi sao?” Lâm Dương đang ngồi trên ghế đá lột quýt, ngẳng đầu lên, nhìn Tiểu Thúy hỏi.
Tiểu Thúy run lên, vội vàng xua tay, nói năng lộn xộn: “Không không không, không … không … không phải …
tôi… tôi… tôi … tôi chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Lâm Dương mỉm cười hỏi.
“Chỉ là …” Tiểu Thúy nhìn người nha hoàn ở đối diện, nha hoàn kia mỉm cười không nói.
Sau đó Tiểu Thúy mới lấy hết can đảm, cần thận nói với Lâm Dương: “Tôi chỉ muốn hỏi anh Lâm, có thể… Cái kía…”
*Cô muốn tôi giúp cô chữa trị cho hai vị sư huynh kia sao?” Lâm Dương thản nhiên nói.
“Đây… l … là …” Tiểu Thúy cúi đầu nói.
“Rất xin lỗi, tôi sẽ không giúp cô đâu.” Lâm Dương lắc đầu, mỉm cười, ăn quýt nói: “Nếu như lần này sư tỷ của cô không chơi tôi một vó, tôi sẽ không gặp phải những rắc rồi như thế này.
Suýt chút nữa tôi đã bị cô ta hại chết rồi.
Cô nghĩ rằng tôi sẽ chữa trị cho đám sư huynh sư tỷ đó của cô sao?”
Tiểu Thúy vừa nghe xong, há miệng ra, không biết nên nói gì thì mới tốt.
Lúc này, một giọng nói lảnh lót vang lên ở ngoài cửa.
*Cô đã nhìn tôi ba mươi mốt lần rồi.
Cô có chuyện muốn nói với tôi sao?” Lâm Dương đang ngồi trên ghế đá lột quýt, ngẳng đầu lên, nhìn Tiểu Thúy hỏi.