Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 890: 890: Chương 889





Tiểu Thúy run lên, vội vàng xua tay, nói năng lộn xộn: “Không không không, không … không … không phải …
tôi… tôi… tôi … tôi chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Lâm Dương mỉm cười hỏi.
“Chỉ là …” Tiểu Thúy nhìn người nha hoàn ở đối diện, nha hoàn kia mỉm cười không nói.
Sau đó Tiểu Thúy mới lấy hết can đảm, cẩn thận nói với Lâm Dương: “Tôi chỉ muốn hỏi anh Lâm, có thể… Cái Kia 7 *Cô muốn tôi giúp cô chữa trị cho hai vị sư huynh kia sao?” Lâm Dương thản nhiên nói.
“Đây … là… là…” Tiểu Thúy cúi đầu nói.
“Rất xin lỗi, tôi sẽ không giúp cô đâu.” Lâm Dương lắc đầu, mỉm cười, ăn quýt nói: “Nếu như lần này sư tỷ của cô không chơi tôi một vó, tôi sẽ không gặp phải những rắc rồi như thế này.

Suýt chút nữa tôi đã bị cô ta hại chết rồi.

Cô nghĩ rằng tôi sẽ chữa trị cho đám sư huynh sư tỷ đó của cô sao?”
Tiểu Thúy vừa nghe xong, há miệng ra, không biết nên nói gì thì mới tốt.

Lúc này, một giọng nói lảnh lót vang lên ở ngoài cửa.
“Hai người các người, đi ra ngoài hết đi!”
Hai nha hoàn hơi kinh ngạc, nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó sắc mặt thay đổi, vội cúi đầu, lần lượt đi bước ra khỏi sân.
“Hửm?”
Lâm Dương hơi kinh ngạc, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi từ ngoài cửa đi vào.
Cô gái nhanh nhẹn bước đến, ngân nga một đoạn bài hát, chạy đến trước mặt Lâm Dương, ngồi xuống.
Vừa nhìn đã biết, đây chính là Huyết U U!
“Ò? Hóa ra là cô Huyết!” Lâm Dương mỉm cười.
“Haha, Lâm Dương, không tệ nha, có thể chữa khỏi bệnh cho bác của tôi! Tốt lắm, tốt lắm! Cuối cùng, tôi không nhìn lầm anh!” Huyết U U cười hihi, không biết khách khí, cầm lấy một quả quýt rồi lột vỏ.
“Sao thế? Cô Huyết đích thân đến cảm ơn tôi sao?” Lâm Dương mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên rồi, nếu như không có anh, có lẽ tôi đã phải vào Tư Quá Cốc rồi.

Anh không biết đâu, tôi cảm thấy rất phiền, ông già hôi hám ở trong đó suốt ngày vây quanh người chúng tôi và cả những người vào Tư Quá Cốc để giảng đạo.

Lần trước tôi ở trong đó một ngày, đầu sắp nổ tung luôn.

Anh biết Đường Tăng không? Lão già đó lợi hại hơn Đường Tăng rất nhiều lần, cứ há miệng lải nhải không ngừng! Phiền phức muốn chét luôn.

Nếu tôi ở đó một năm, tôi thà tự sát còn hơn!” Huyết U U thở hồng hộc.
Lâm Dương mỉm cười.
“Này, anh không phải con rể nhà họ Tô sao? Tất cả mọi người trong Giang Thành đều biết anh là đồ ăn hại.

Sao y thuật của anh lại lợi hại như vậy?” Huyết U U đột nhiên sáp lại gần, mở miệng hỏi.

*Y thuật của tôi thực ra cũng bình thường thôi.

Lợi hại cái gì chứ?” Lâm Dương lắc đầu.
“Bình thường? Sao anh chữa khỏi bệnh cho bác tôi được chứ? Anh không biết, trước đây bố tôi mời bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng, bọn họ cũng bó tay với bệnh của bác.

Anh thì khác, chỉ một ngày đã chữa khỏi bệnh của bác tôi.

Anh còn dám nói y thuật của anh bình thường sao?”
“Thực sự rất bình thường, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy một vài phương pháp trị độc của bác cô thôi.

Chỉ thề thôi.
“Thật sao?” Huyết U U mở to mắt, dường như có chút không tin.
“Đương nhiên… Được rồi, cô Huyết, đã muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi!” Lâm Dương không chịu nổi máy lời lải nhải của con nhỏ này, hạ lệnh đuổi khách.
“Anh thật sự không hiểu phong tình.

Tôi ngồi còn chưa nóng đít, anh đã muốn đuổi tôi đi rồi… Bỏ đi, Bỏ đi, tôi về đây!” Huyết U U bĩu môi, đứng dậy.


Lúc này, dường như cô ta nhớ đến một điều gì đó, vội vàng nói: “Đúng rồi, Lâm Dương, ngày mai hội thí luyện, hai chúng ta cùng nhau đi xem nha.”
“Được, tôi cũng muốn xem võ công của những người trên đảo Vong Ưu như thế nào.”
“Anh là người luyện võ sao?”
“Tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ, nhưng tôi vẫn hiểu một chút…về quyền cước.”
“Tay chân anh mảnh mai như thế, không giống người luyện võ, ngày mai tôi sẽ để anh mở mang tầm mắt!”
Huyết U U nói một cách đắc ý, sau đó quay người đi ra khỏi phòng.
Lâm Dương cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thúy bưng nước nóng đến rửa mặt.
Sau khi mặc quần áo xong, anh được dẫn ra sân đấu võ.
Bây giờ Lâm Dương là khách quý của đảo Vong Ưu, đương nhiên sẽ khác với lúc trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.