“Đảo chủ, cứu tôi với! Đảo chủ!! Cứu tôi!” Diên Nữ hét lớn.
Đảo chủ hơi nghiêng đầu, không nói lời nào.
Nhị trưởng lão Huyết Nham đứng lên, nhìn Diên Nữ chằm chằm, nói: ‘Đã xảy ra chuyện gì?”
Đã xảy ra chuyện gì ư?
Những người này toàn bộ quá trình đều để ý bên phía Huyết Trường Phong, còn có thể không biết chuyện gì đã xảy ra sao?
Trong lòng Diên Nữ căm hận nhưng cũng không thể nói ra, cô ta sốt sắng hét lên: “Đào sư tỷ muốn giết tôi, xin trưởng lão hãy cứu tôi, Đảo chủ hãy cứu tôi!”
Đào sư tỷ theo sát phía sau lập tức trở nên nóng nảy.
“Đào Hồng, có chuyện này không?” Huyết Nham nhàn nhạt nhìn Đào sư tỷ, mở miệng hỏi một câu.
Đào sư tỷ vội vàng muốn giải thích, nhưng Huyết Trường Phong ở phía sau cũng đã chạy tới.
“Nhị trưởng lão, những lời này đều không phải sự thật, Đào Hồng không hề có ý định giết Diên Nữ.
Sự thật là Diên Nữ không hoàn thành đúng hạn nhiệm vụ mà môn phái đã giao, vì vậy Đào Hồng muốn chỉnh đốn cô ta, cô ta liền thẹn quá hóa giận muốn hại Đào Hồng.
Ta còn chưa kịp ngăn lại thì cô ta đã dám cáo trạng trước, chạy tới đây vu oan giá họa cho Đào Hồng.
Hy vọng Nhị trưởng lão có thể minh xét, đừng nên oan uỗng cho người tốt!”
Huyết Trường Phong vừa nói dứt lời, sắc mặt của Huyết Nham trở nên tối sầm, lập tức quát về phía Diên Nữ: “Diên Nữ, có chuyện này không?”
“Nhị trưởng lão, không phải như vậy, tôi… tôi…”
“Cô còn dám ngụy biện sao, quỳ xuống cho ta!” Huyết Nham không để Diên Nữ nói hết lời liền trực tiếp quát lên một câu.
Diên Nữ cả người run rẩy, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía ông ta, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, cũng hiểu được hết thảy.
Giải thích?
Còn gì để giải thích nữa đây?
Làm chủ cho ta sao?
Nếu những người này thực sự có thể làm chủ cho ta thì cần gì đợi đến khi tình tình thé phát triển đến mức này?
Suy cho cùng, Diên Nữ căn bản không hề được đảo Vong Ưu coi trọng.
Đặc biệt là khi đặt cô ta cùng với một thiên tài tuyệt thế ở với nhau…
E là cho dù chính mình là Đảo chủ của đảo Vong Ưu thì cũng sẽ chọn Huyết Trường Phong nhỉ?
Diên Nữ yếu ớt ngồi dưới đất, cúi đầu im lặng, sắc mặt xám xịt như tro tàn.
Đảo chủ chỉ thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía trên võ đài.
Đối với người này, ông ta không còn quan tâm nữa.
“Hừ, gieo gió gặt bão!”
“Nêu như đáp ứng với Trường Phong sư huynh thì sao cô ta có thể rơi vào kết cục như ngày hôm nay được?”
“Đúng vậy, rõ ràng có đường tốt mà cô ta lại không đi, ngược lại còn muốn giở trò, ha ha, đáng đời!”
“Đúng là đồ tiện nhân!”
Đám người xung quanh không ngừng chửi rủa, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ khinh bỉ và chán ghét.
Diên Nữ hít một hơi thật sâu, biết rằng nơi này đã không còn chỗ dung thân cho mình liền khàn giọng nói: “Nếu như: trưởng lão không định làm chủ cho tôi, Đảo chủ cũng thờ: ơ lãnh đạm với tôi, vậy thì Huyền Mị xin phép rời khỏi đảo Vong Ưu để trở về Yến Kinh!”
“Diên Nữ, cô đang nói cái gì vậy? Cô định phản bội môn phái sao?” Huyết Nham lạnh lùng chất vần.
“Cái gì? Chẳng lẽ ngay cả tư cách rời khỏi môn phái tôi cũng không có sao?” Diên Nữ không thể tin nỏi, lập tức hỏi lại.
“Chỉ có môn phái trục xuất cô chứ không thể nào có chuyện cô tùy ý rời khỏi môn phái, nếu không thì cô coi đảo Vong Ưu của chúng ta là cái gì? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Một trưởng lão đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
Diên Nữ hít một hơi thật sâu.
“Vậy nên, các người nhất định phải ép chết tôi thì mới cam lòng đúng không?” Cô ta gào lên.
“Kết cục này chẳng phải là do cô tự chuốc lấy sao? Nếu như cô gật đầu với Trường Phong sư huynh thì mọi chuyện đâu đến nông nỗi này?”