Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 909: 909: Chương 908





“Rõt”
Huyết Nham gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô lãnh đạm đột ngột vang lên.
“Đợi đãi”
Lời này vừa dứt, mọi người ai cũng kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy đám đông bị rẽ ra, Huyết Trường Phong từ phía sau đi tới, đứng trước mặt Lâm Dương.
“Anh… chưa thể đi được!”
Không khí xung quanh rơi vào trầm mặc.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Huyết Trường Phong.

“Trường Phong sư huynh?”
“Cái này …”
Toàn bộ người của đảo Vong Ưu đều mang vẻ mặt không thể nào tin nổi.
“Trường Phong, con có chuyện gì sao?” Đảo chủ nhìn Huyết Trường Phong.
“Đương nhiên là có chuyện, hơn nữa còn không phải là chuyện của riêng con.”
Huyết Trường Phong bình tĩnh nói, sau đó sau lưng anh ta lại có hai người bước ra.
Không phải ai khác mà chính là Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến!
Hai người ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, trong mắt tràn đầy tinh thần chiến đấu, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm cả vào da thịt.
Mọi người xung quanh vừa thấy cảnh này liền đột nhiên tỉnh ngộ.
Lương Huyền Mị lại càng kinh ngạc tới cực điểm, trong con ngươi tràn đầy hoảng loạn.
“Không xong rồi, Lâm Dương, bọn họ muồn khiêu chiến với anh!” Lương Huyền Mị thất thanh la lớn.
“Vậy sao?”
Lâm Dương thản nhiên nhìn hai người kia, khuôn mặt không có chút hoang mang sợ hãi nào.
“Lâm Thiên Kiêu, khó có được dịp anh đến đảo.

Vong Ưu của chúng tôi, nêu không xin anh chỉ dạy vài chiêu thì thực sự rất đáng tiếc.

Gần đây võ công của sư đệ và sư muội tôi tiền bộ nhanh chóng, luyện được một tuyệt kỹ vô cùng ảo diệu, vốn dĩ họ muốn so chiêu với tôi, nhưng tôi thấy họ không có đủ tư cách để khiêu chiến với mình nên đã từ chối.


Trên bảng xếp hạng Thiên Kiêu, Tư Mã Sóc Phương chẳng qua cũng chỉ là cuối bảng, đứng thứ 20, còn tôi đứng thứ 18, nếu họ muốn đánh thì cũng phải đánh với anh trước.

Vậy nên tôi hy vọng rằng Lâm Thiên Kiêu có thể giúp tôi chỉ điểm một chút cho sư đệ và sư muội của tôi, anh thấy thế nào?” Huyết Trường Phong bình tĩnh nói.
Ngay khi Huyết Trường Phong vừa nói dứt lời, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến đã đồng loạt bước tới, đồng thanh nói: “Lâm Thiên Kiêu xin hãy chỉ giáo!”
Quả thực là có tình gây sự!
“Là vậy sao?”
Khuôn mặt Lâm Dương vẫn vô cùng bình tĩnh, anh đưa mắt đánh giá hai người, trầm mặc không nói lời nào.
Lương Huyền Mị đứng bên cạnh vội vàng thấp giọng nói: “Lâm Dương, chúng ta không cần đánh, mau rời khỏi nơi này đi! Bọn họ chẳng qua là muốn đoạt Thiên Kiêu lệnh của anh thôi! Anh nhất định không được làm theo lời bọn họ!”
“Anh biết, nhưng em nhìn tư thế này của bọn họ liền hiểu, nếu như anh không ứng chiến thì có khả năng chúng ta ngay cả thuyền để rời khỏi đảo cũng không có.”
“Nhưng mà… haizz… quên đi, một khi anh đã lấy ra Thiên Kiêu lệnh thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý của đám người Huyết Trường Phong, trận chiến này là không thể tránh khỏi.


Một khi đã như vậy thì anh hãy đánh với Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến một trận đi.

Nhưng em buộc phải nhắc nhở anh, hai người bọn họ đều là đệ tử đứng thứ hai, thứ ba ở trên đảo này, thực lực cũng rất phi phàm, anh nhất định phải cẩn thận!”
Lương Huyền Mị rất có niềm tin với Thiên Kiêu, nếu Lâm Dương đã có thể đánh bại Tư Mã Sóc Phương, vậy thì chắc hẳn đấu với Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến cũng sẽ không có vấn đề gì.
Hiện tại cô đang lo lắng rằng Thịnh Siêu hoặc Mai Phượng Yến sẽ cố ý tiêu hao thể lực của Lâm Dương, sau đó người còn lại sẽ nhân cơ hội đánh bại Lâm Dương rồi cướp đi Thiên Kiêu lệnh.
Nếu như không còn Thiên Kiêu lệnh thì trước tiên không nói đến chuyện về sau sẽ như thế nào, chỉ sợ rằng ngay cả đảo này cũng không thể rời đi, đó mới là vấn đề quan trọng nhát.
Phải biết rằng, con người một khi đã thất thé thì tất cả mọi thứ có thể sẽ thay đổi, bao gồm cả thái độ tôn trọng của những người xung quanh!
“Yên tâm, anh hiểu mà.”
Lâm Dương gật đâu, sau đó nhìn vê phía Huyêt Trường Phong: “Anh không định ra tay sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.