Nhất thời, bóng kiếm liên tục lóe lên, càng ngày càng lớn, giống như một cái miệng khổng lồ chực chờ nuốt lấy Lâm Dương.
Lâm Dương cũng không chịu thua kém, điên cuồng phóng ra ngân châm.
Hai bên một châm một kiếm không ngừng lao vào đánh nhau, tiếng leng keng vang lên không ngừng.
Hai người anh đến tôi đi, thân hình chuyển động nhanh như chớp, tiến tiến lui lui, khiến cho những người xung quanh gần như không thể nào thấy được thân ảnh.
Thấy một màn này, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến cuối cùng cũng biết thực lực giữa mình với Thiên Kiêu rốt cuộc cách biệt như thế nào.
Mà thực lực Lâm Thiên Kiêu thể hiện ra cũng khiến cho những người ở đây mở rộng tầm mắt.
Chẳng trách người này lại dám nói ra những lời như vậy.
Hai người không ngừng giằng co với nhau, xem ra có vẻ như cả hai đều ngang sức ngang tài.
Huyết Trường Phong liên tục hừ lạnh, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Hiển nhiên là việc giằng co với Lâm Dương lâu như vậy mà vẫn chưa thể đánh bại anh khiến cho anh ta cực kỳ không kiên nhẫn.
Là đệ nhất thiên tài của đảo Vong Ưu, Huyết Trường Phong có sự kiêu ngạo và lòng tự tin của riêng mình, bây giờ toàn bộ người của đảo đang theo dõi trận chiến này, anh ta hẳn là nên đánh bại Lâm Dương bằng tư thái nghiền áp không gì sánh kịp.
Nhưng sự thực là bây giờ cả hai vẫn đang ở thế giằng co.
Đây quả thực là một sự xúc phạm to lớn đối với anh ta!
Nghĩ đến đây, Huyết Trường Phong bắt đầu dốc hết toàn lực khai hỏa, không còn giữ lại một chút nào!
Keng! Keng! Keng! Keng …
Hai người bắt đầu tỏa ra khí tức, quanh thân xuất hiện một vòng ánh sáng.
Xung quanh cơ thể Lâm Dương đều là bóng kiếm, còn xung quanh Huyết Trường Phong là những luồng ánh sáng mỏng manh.
Chỉ là cho dù thế tắn công của Huyết Trường Phong có dữ: dội như thế nào thì cũng không thể phá vỡ phòng ngự của Lâm Dương.
Vòng phòng ngự của Lâm Dương quả thực là giống như.
một cái khiên sắt, vô cùng vững chắc.
Huyết Trường Phong càng đánh càng luống cuống, càng đánh càng hung bạo, tâm tình càng ngày càng bạo phát, hai mắt cũng dần dần đỏ lên.
“Ngạo kiếm cuồng trảm!”
Huyết Trường Phong gầm lên một tiếng, thế kiếm lao nhanh như vạn thú dũng mãnh vọt về phía trước.
Cơ thể Lâm Dương di chuyển nhanh như chớp, linh hoạt né tránh, kiếm khí khủng bố đâm vào vách đá mà lại giống như chỉ đâm vào bịch bông, trên tường đá sau lưng Lâm Dương bị đâm ra máy cái lỗ thủng, kiếm khí trên thân kiếm thậm chí còn xé rách tất cả lỗ thủng xung quanh.
Huyết Trường Phong trở tay chém thêm một kiếm.
Ánh kiếm lóe lên.
Cả bức tường đá đã bị anh ta chém ngang biến thành một đống đồ nát!
Nhưng cùng lúc đó, một bàn chân bỗng xuất hiện bên hông Huyết Trường Phong rồi hung hăng đá một phát vào eo của anh ta.
Bốp!
Huyết Trường Phong lập tức bay ra ngoài.
Nhưng anh ta còn chưa rơi xuống đất thì Lâm Dương đã theo sát phía sau, trực tiếp nâng ngân châm đâm về phía ngực của anh ta!
“Không ổn rồi!”
“Sư huynh, cẩn thận!”
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến lo lắng hét lên, đồng loạt lao về phía Lâm Dương.
Lâm Dương trở tay tung chưởng về phía hai người.
Chưởng lực này vô cùng nhanh và mạnh khiến cả hai bất ngờ, lập tức bị đánh bay.
Huyết Trường Phong nhân cơ hội đứng dậy dùng kiếm đâm Lâm Dương.