Lâm Dương vội vàng tránh sang một bên, nhưng thế kiếm này thực sự quá nhanh nên vẫn không tránh kịp, lưỡi kiếm sắc lướt qua vai anh, cắt ra một đường máu đỏ sẫm.
Lâm Dương liên tục lùi về phía sau, đưa mắt nhìn vào bả vai mình, lông mày cau chặt lại.
“Sư huynh, huynh không sao chứ?”
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến vội vàng đứng dậy hỏi thăm Huyết Trường Phong.
Huyết Trường Phong cắn chặt răng, trên mặt tràn đầy tức giận, anh ta vốn còn muốn đuổi hai người này tránh ra, nhưng nghĩ đến thực lực mà Lâm Dương thể hiện ra khi nãy liền do dự.
Huyết Trường Phong biết nếu mình sẽ tiếp tục đánh với Lâm Dương thì không chừng sẽ thất bại, vì vậy anh ta liền thu hồi sự cao ngạo của bản thân, thấp giọng nói: “Các người hai bên trái phải, ta ở giữa!”
“Rõ, sư huynh!”
Hai người đáp lời xong liền hét lên một tiếng, sau đó đồng loạt lao về phía Lâm Dương.
Huyết Trường Phong cũng rút kiếm theo sau, bóng kiếm cuồng bạo không ngừng phát về phía Lâm Dương.
“Thế này mới đúng chứ, đáng lẽ ra các người nên làm vậy từ sớm mới phải!” Ánh mắt Lâm Dương tràn ngập lạnh lùng, khàn khàn nói: “Bây giờ ta cũng nên nghiêm túc rồi!”
“Nghiêm túc sao?” Hô hấp của Huyết Trường Phong lập tức trở nên dồn dập.
Chẳng lẽ tên Lâm Thiên Kiêu này… vẫn luôn không nghiêm túc sao?
“Làm sao có thể chứ?”
Huyết Trường Phong trong lòng thầm rên rỉ.
Anh ta còn trẻ tuổi như vậy lại có thể đánh nhau với mình mà không hề lép về.
Nếu như vậy còn chưa nghiêm túc thì khi anh ta nghiêm túc lên sẽ như thế nào nữa chứ?
Trần áp tôi ư?
Tuyệt đối không thể nào!
Huyết Trường Phong không tin.
Trừ khi là một trong mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu, nếu không thì ở đất nước rộng lớn này không có ai có thể trần áp được mình!
“Hừ, tên nhóc thối, còn giả bộ ư2”
“Anh cho rằng chúng tôi sẽ bị anh doạ được sao?”
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến sẽ không bao giờ tin vào chuyện này, tức giận mắng chửi, rồi khua lòng bàn tay cứng như thép đánh về phía Lâm Dương.
Đôi mắt của Huyết Trường Phong ngưng tụ, cũng không phô trường hình thức nữa, cầm kiếm nhảy bỏ tới.
Thanh trường kiếm dày ầm ầm rơi xuống, giống như một vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống, không thể nào ngăn cản nồi.
Nhưng mà chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên lại rút kim ra và phóng về phía Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
Vút vút!
Hai cây kim bạc bắn ra giống như sao băng trên bầu trời đêm, bay vút qua.
Cả hai không kịp phòng bị, mỗi người trúng một kim.
Bọn họ đột ngột dừng lại, liếc nhìn kim bạc trên ngực và bụng dưới, lập tức giơ tay muốn rút ra.
“Đừng chạm vào kim bạc đó!” Sắc mặt của Huyết Nham thay đổi trầm trọng, vội vàng hét lên.
Hai người đều sững sờ, tay không khỏi khựng lại.
“Kim bạc không được rút ra lung tung, nếu không sẽ để lại di chứng nghiêm trọng!” Huyết Nham nhắc nhở.
Cả hai lúc này mới hiểu ra.
“Trực tiếp ra tay!” Mai Phượng Yến hét lên.
Thịnh Siêu không quan tâm đến kim bạc kia nữa, liền bay về phía Lâm Dương.
Nhưng ngay khi họ chuẩn bị tiếp cận Lâm Dương.
Răng rắc!
Một âm thanh kỳ lạ vang lên.