Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Nhà họ Trương ở Quảng Liễu, một tỉnh xa cách Giang Thành, mặc dù nói nhà họ Trương đã có kế hoạch mở rộng thị trường ở Giang Nam, nhưng việc này vẫn chưa được thực hiện, Giang Thành không quen biết một ai. Có ai ở Giang Thành sẽ chạy đến đây?
Vô số người tò mò nhìn ra cửa.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặt mày hùng hào, khí thế cực kỳ mạnh mẽ đi tới.
“Ông cụ, tôi tới thăm ông! Tiểu Lý, đem món quà mừng thọ mà tôi đã chuẩn bị tặng cho ông cụ.” Người đàn ông cười kɧօáϊ chí, vẫy vẫy tay.
Một người đàn ông ở phía sau lập tức chỉ vào hai người giơ lên hạ xuống, lần lượt đem những hộp quà tinh xảo mang vào.
Có chim huyết yến, có vương linh chỉ, có ngọc bội, cũng có một tượng gỗ chạm khắc do bậc thầy Tử Nghệ ở kinh đô chế tác.
Bất kể những thứ này có nhiều và phức tạp đến đâu, lại là một thứ quý hơn một thứ, đặc biệt là tượng gỗ chạm khắc của bậc thầy Tử Nghệ, cần biết rằng, mỗi năm cô ấy chỉ làm ra ba bức tượng chạm khắc, đều có giá cao ngắt trời. Có tiền cũng chưa chắc mua được nó, không thể ngờ rằng hôm nay ông cụ lại có một…
Người này là ai?
Mọi người xì xào bàn tán.
Nhưng tại hiện trường đã có người tinh mắt nhận ra người này.
“Đây là Bùi Cương, chủ tịch tập đoàn quốc tế Nam Tường của Giang Thành!”
“Hả? Chủ tịch Bùi? Tại sao anh ta lại đến đây?”
“Quốc tế Nam Tường? Tôi nhớ đó là một công ty thị trường!”
“Đúng vậy, bọn họ rất nỗi tiếng ở trong nước!”
“Vị đại gia này dính líu đến nhà họ Trương từ khi nào vậy?”
Các vị khách vô cùng kinh ngạc.
Trương Tùng Hồng, Trương Hoa Ca và những người khác đều có vẻ mặt sững sờ.
Bao gồm cả ông cụ Trương.
“Ông cụ, không biết món quà nhỏ bé này, ông vẫn thích chứ?”
Bùi Cương cười nói.
“Thích! Thích chứ! Hahaha, Chủ tịch Bùi khách sáo quá rồi.”
Ông cụ Trương mới phản ứng lại, cười ha hả, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ khó hiểu: “Chỉ là không biết rằng Chủ tịch Bùi từ Giang Thành xa xôi đến…là có việc gì? “
“Haha, ông cụ nghĩ nhiều rồi. Kẻ hèn này tới đây không có ý gì N khác, chỉ có một chuyện, chúc thọ ông cụ thôi! Ông là ông nội Tô Nhan, cho dù như thế nào, tôi đều phải nễ mặt cô Tô Nhan không phải sao? Chỉ là hy vọng kẻ hèn mọn này mạo muội đến không quáy rầy ông cụ.” Bùi Cương cười nói.
Ngay khi lời này rơi xuống, các vị khách lại ngạc nhiên lia lịa.
Nhà họ Trương cũng vô cùng kinh ngạc.
Vị đại nhân của Giang Thành này lại vì Tô Nhan mà đến.
Thể diện của Tô Nhan cũng lớn quá rồi!
“Đây là chuyện gì vậy? Tô Nhan làm sao lại quen biết một người như vậy?” Thành Bình kinh ngạc hỏi.
“Không biết, chẳng lẽ…Người tên Bùi Cương này thích Tô Nhan sao?”
“Cái này thực sự là có khả năng! Nếu không, Bùi Cương này làm sao có thể từ Giang Thành chạy đến chúc thọ ông nội?”
“Lâm Dương tội nghiệp, bị đội mũ xanh trước mặt công chúng, hihihi…”
Mấy người Thành Bình, Trương Kiềm, Trương Mậu Niên thì thầm và cười chế nhạo.
“A Côn! Nhanh, tiếp đãi Chủ tịch Bùi thật tốt, tuyệt đối không được sơ suất!” Ông cụ cười lớn.
“Vâng, thưa cha.” Trương Côn cười gật đầu.
‘ Nhưng Bùi Cương xua tay, cười nói: “Ông cụ không cần đâu, tôi ngồi cùng Tô Quảng tiên sinh là được rồi.”
Nói xong, anh ta bước đến chỗ Tô Quảng, người đang có vẻ mặt bối rồi và bắt chuyện với ông.
Ông cụ Trương ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng không từ chối.
Bà cụ Trương có chút bối rồi.
“Đây là ai?”
“Con không biết, mẹ, chúng ta có đuổi người nữa không?”
Nhậm Ái cần thận hỏi.
Bà cụ không nói gì.
Trêи thực tế bà ta rất muốn đuổi, nhưng vị chủ tịch Bùi này cũng là khách. Tô Quảng và Trương Tinh Vũ là người trong nhà. Bà ta muốn đuỏi thì đuổi, nhưng người này thì không được, đã là khách, nếu anh ta đi, vậy thì danh tiếng của nhà họ Trương sẽ bị hủy hoại? Bà ta cũng trở thành tội đồ của nhà họ Trương.
Tuy nhiên, ngay khi bà cụ đang do dự không quyết, không biết phải xử lý Tô Quảng và Trương Tinh Vũ như thế nào thì bên ngoài lại có người chạy vào.
“Ông chủ! Ông chủ, lại có khách tới rồi!”
“Khách đâu?”
“Giang Thành!”
“Giang Thành sao?”
Những vị khách có mặt tại hiên trường lại thở gấp.
Ông cụ Trương nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Lại nhìn thấy một đoàn xe sang trọng đã dừng lại ở cổng, sau đó một đoàn người bước vào, giống như đã hẹn trước, đi thẳng vào sảnh trong.
Cùng với sự xuất hiện của những người này, toàn bộ đại sảnh như nỗ tung.
“Ông chủ Lỗ của tập đoàn Trường Hoa?”
“Tổng giám đốc Chu của tập đoàn Đông Nguyệt?”
“Trời ạ, đó không phải là tổng giám đốc Phương của dược nghiệp Thanh Hải sao?”
“Đây đều là những ông chủ lớn thân mình trị giá hơn mười mấy tỷ nhân dân tệ, bọn họ sao lại đến đây?”
“Tôi rùa bò rồi, toàn bộ ông chủ Giang Thành đều ở đây sao?
Nhà họ Trương từ khi nào lại có năng lực như vậy?”
“Toàn bộ Giang Thành! Toàn bộ Giang Thành!”
“Giang Thành này…không lẽ đã bị nhà họ Trương nắm hết rồi sao?”
Các vị khách không thể tin được mà hò hét thất thanh, đại sảnh ồn ào vô cùng.
Người nhà họ Trương cũng vậy, mắt như chuông đồng.
“Ông cụ, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Haha, tôi không mời mà đến. Thực sự rất đường đột. Vẫn xin ông cụ đừng chê trách!”
Một trong những người này đã bước ra với tư cách là người đại diện và tặng quà mừng thọ cho ông cụ.
Nhìn thấy người này, Trương Tùng Hồng và Trương Hoa Ca, những lão già sãnh sỏi đến từ tỉnh Quảng Lệ, đều không khỏi biến sắc.
Văn Đồng Quang, chủ tịch của dược nghiệp Đồng Quang, vị này không chỉ là một nhân vật không chỉ làm mưa làm gió ở Giang Thành, mà còn là một nhân vật làm mưa làm gió trong nước, đến cả Trương Tùng Hồng cũng chưa chắc có thể tạo được mối quan hệ với người khác. Hôm nay, anh ta lại đặc biệt chạy đến chúc thọ ông cụ Trương sao?
Nhà họ Trương hình như chưa từng kết giao với người này thì phải?
Đây là thể diện của ai?
“Các vị có thể tới, chính là nễ mặt ông lão này, ông lão này làm sao có thể chê trách? Đến đây, ngồi xuống đi, ngồi xuống !!”
Ông cụ Trương cười lớn haha, mặc dù cũng có chút không : ngồi yên, nhưng vẫn rất bình tĩnh, vội vàng gọi: ” Tùng Hồng!
Hoa Ca! Nhanh lên, nhanh đi tiếp đãi các ông chủ, lấy rượu quý ra đây đãi khách, rõ chưa? “
“Vâng!”
Cả hai tỏ ra khá hào hứng.
Ông cụ gọi bọn họ đi, chính là muốn bọn họ làm quen với mây vị ông chủ lớn này, nếu kết giao với những người này, vậy thì con đường sau này của bọn họ không biết sẽ dễ đi như thế nào.
Nhưng mà, vừa đúng lúc khi hai người chuẩn bị đi qua, Văn Đồng Quang kia lại cười nói: “Ông cụ, hai vị, không cần phải phiền phức như vậy, chúng tôi ngồi nói chuyện với Tô tiên sinh là được rồi!”
“Cái gì?”
Cả hai người ngay lập tức hoá đá.
Bà cụ Trương sững sờ ngay tại chỗ.
Về phần đại sảnh, cũng không khỏi yên lặng vô cùng.
“Cô Tô, hy vọng cô vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay!”
Nhưng nhìn thấy mấy lão đại kia hơi cúi lưng nhìn Tô Nhan, sau đó vây quanh Tô Quảng cùng Trương Tỉnh Vũ mà nói chuyện, ai nấy đều vẻ mặt tràn đầy nụ cười, rất sốt sắng.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, não của mọi người đều bị nỗ tung và trông rồng.
“Bà nội, cái này…”
Thành Bình da đầu gần như muốn nỗ tung.
Trương Mậu Niên cũng không cách nào tin được.
Vào lúc này, gia đình của Tô Quảng trở thành trung tâm của toàn bộ bữa tiệc mừng thọ giống như những ngôi sao đang bao lấy mặt trăng.
Bà cụ Trương không thể đuổi bọn họ đi được nữa, trừ khi nhà họ Trương tình nguyện đắc tội với nhiều ông chủ lớn như vậy.
“Ông chủ! Người đến rồi! Lại có một vị khách quý khác đến!”
Lúc này, ngoài cửa lại có một tiếng hét khác vang lên.
Ông cụ Trương da thịt co rút, vội vàng hỏi: “Lại là Giang Thành sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng biết người này!” Người ở ngoài của hét lên.
“Anh ta là ai?”
“Mã Hải Giang Thành!”
Người ở cửa đáp lại bốn từ.
Bốn từ này, quả thực giống như tiếng sắm, gần như nổ tung toàn bộ đại sảnh.
Mã Hải!
Dương Hoa Giang Thành!
Mọi người đều biết điều này có nghĩa là gì!
Vô số vị khách đứng dậy và nhìn về phía cửa lớn với ánh mắt trầm trò.
Người nhà họ Trương cũng chết lặng.
E rằng ngay cả tên ngốc cũng biết rằng Mã Hải này đa phần là vì gia đình của Tô Nhan, Tô Quảng mà đến!
“Hahahaha, được! Được lắm! A Quảng! Tỉnh Vũ! Các con qua đây, nhanh theo cha đi đón tiếp giám đốc Mã!”
Ông cụ Trương bật cười ha ha, đứng dậy đi thẳng về phía cổng.
Lần này ông cụ thậm chí không thèm gọi Trương Tùng Hồng và Trương Hoa Ca …
Sắc mặt của cả hai vô cùng khó coi.
Tô Quảng và Trương Tỉnh Vũ vẫn với trạng thái bàng hoàng.
Bị một đám đông vây quanh, Mã Hải bước vào sảnh.
Ông cụ gần như nắm tay Mã Hải bước vào.
: Mặc dù nói Mã Hải không qua được bôn đại gia tộc ở Giang Thành, đặt ở tỉnh Quảng Lợi, nhà họ Trương sẽ không bao giờ để mắt tới, nhưng đó là trước đây.
Mã Hải bây giờ đã khác xưal Anh ta là người phát ngôn của tập đoàn Dương Hoa! Nhưng tay chân của một người cực lớn đang lên!
Đặc biệt là vừa rồi, tập đoàn Dương Hoa nỗ ra một tin tức chắn động.
Bọn họ đã tạo ra bước đột phá cuối cùng trong các loại thuốc mới để điều trị tận gốc bệnh viêm mũi. Việc phát triển các loại thuốc mới về cơ bản đã hoàn thiện và dự kiến sẽ có mặt trêи thị trường trong năm nay.
Ông cụ Trương không hồ đồ, ông biết ý tứ như thế nào.
Có lẽ bây giờ nhà họ Trương có thể không đặt tập đoàn Dương Hoa vào mắt, nhưng trong vòng hai năm nữa thì … không! Một năm! Nhà họ Trương e rằng không xứng mang giày cho tập đoàn Dương Hoa.
Đây là đại phật !
Đại phật thật của thật!
Đừng nói là ông cụ Trương, có vị khách nào ở hiện trường không muốn tạo quan hệ?
Thảo nào ông cụ không thể ngồi yên.
_ Tuy nhiên, Mã Hải, người vừa bước vào vẫn chưa nói được mấy câu với ông cụ, đôi mắt đã sáng lên, anh ta chạy tới và cung kính cúi chào Tô Nhan.
“Cô Tô, mạo muội đến nhà họ Trương làm phiền, xin cô đừng chê trách!”
Động tác này khiến trái tim của những người xung quanh anh ta gần như ngừng đập.
Tô Nhan!
Lại là Tô Nhan!
Tô Nhan này… rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?