“Đảo chủ đã nói rằng trận chiến giữa tôi và Huyết Thiên Kiêu vừa rồi không phải là trận chiến của Thiên Kiêu, vậy được thôi, tôi sẽ coi nó như một cuộc giao đấu học hỏi bình thường.
”
Đảo chủ của đảo Vong Ưu vừa nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chính vào lúc này, anh lại nói thêm một câu.
“Vậy thì, đảo chủ, bây giờ tôi có thể chính thức thách đấu với Thiên Kiêu Huyết Trường Phong của quý đảo và yêu cầu anh ta tiền hành trận chiến Thiên Kiêu với tôi có được không?”
Lời này vừa dứt, đảo chủ Vong Ưu lập tức run lên, kinh ngạc nhìn Lâm Dương.
Các trưởng lão xung quanh cũng ngây người.
Còn muốn đánh nữa ư?
Huyết Trường Phong đó chắc chắn vẫn sẽ thua!
Đến cả ba người còn không thể đánh bại Lâm Dương, Huyết Trường Phong bây giờ còn một mình chiến đấu với Lâm Dương, không phải là tự tìm cái chết sao?
“Lâm Thiên Kiêu, cái này … cái này…”
“Tôi nghĩ … cũng không cần thiết nữa, phải không?”
“Chúng ta dù sao cũng là bạn bè, cứ đánh đánh giết giết như vậy, không phải sẽ tổn thương hoà khí sao?”
“Đúng vậy, càng huống hồ hôm nay Trường Phong không được khỏe lắm, e rằng … không thích hợp so tài với nhau…”
Mọi người với vẻ mặt tươi cười vội vàng nói.
Lâm Dương nghe vậy, lại không ngừng cười nhạo.
“Trận chiến Thiên Kiêu từ khi nào lại trở thành đấu trường tỷ võ chứ? Theo quy định của võ lâm Trung Quốc, Thiên Kiêu Lệnh, ai cũng có thể lấy được! Chỉ cần có thể đánh bại Thiên Kiêu, bất kể dùng phương thức hay thủ đoạn nào, đều được người ta công nhận, đều có thể trở thành Thiên Kiêu, người có thể giành được Thiên Kiêu Lệnh phải có khả năng giữ nó! Rốt cuộc, thực lực không đủ mạnh thì không thể giành được Thiên Kiêu Lệnh! Vì vậy, không ai phải lo lắng rằng Thiên Kiệu Lệnh sẽ bị những tên cẩu tặc gà gáy giành được! “
“Lâm Thiên Kiêu, anh là có ý gì?” Đảo chủ của đảo Vong Ưu âm thầm nghiền răng, lạnh lùng hỏi.
“Đảo chủ, ba người này là nhắm vào Thiên Kiêu Lệnh mà ra tay với tôi.
Nếu như tôi thua, ông có nói với bọn họ rằng đây chẳng qua chỉ là một trận đấu mài giũa không? Tôi e rằng không phải là vui mừng hớn hở giành lấy Thiên Kiêu Lệnh trên người tôi đấy chứ? Bây giờ bọn họ đã thua rồi, ông lại nói với tôi đây là mài giũa, chết không thừa nhận, không cảm thấy… chuyện này quá không biết xấu hỗ rồi sao? “Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Lâm Dương! Cậu … cậu thật là to gan, lại dám sỉ nhục đảo chủ của chúng tôi như vậy sao?”
“Cái gì mà chết không thừa nhận chứ? Cậu bớt nói nhảm ở đây đi!”
“Chúng ta sớm đã nói là mài giũa rồi, là bản thân cậu coi trọng thôi! Bằng không, cậu thật sự cho rằng Trường Phong không thể đánh bại cậu ư?”
Các trưởng lão vô cùng tức giận, lần lượt chỉ trích.
Nhưng các đệ tử xung quanh ai nấy đều có vẻ mặt kỳ lạ.
Rốt cuộc, công đạo phải trái, trong lòng mọi người đều tự rõ!
Đảo chủ của đảo Vong Ưu làm sao có thể không biết được đạo lý này? Nhưng ông ta tuyệt đối không thể thừa nhận điều đó.
“Lâm Thiên Kiêu, cậu chẳng qua chỉ là Thiên Kiêu thứ hai mươi, còn Trường Phong của đảo chúng tôi, lại xếp thứ mười tám, Trường Phong máy ngày trước khi luyện võ thì vô tình bị thương, hôm nay mài giũa với cậu cũng chẳng qua là tạm thời dừng lại, chưa dùng hết toàn bộ sức lực.
Dù để cậu thắng nhưng không có nghĩa là cậu ta yếu hơn cậu, cho nên trận chiến mài giũa này không tính! “
“Vậy bây giò thì sao?”
“Bây giò … đương nhiên cũng sẽ không đánh với cậu, tôi đã nói rồi, Trường Phong mấy ngày trước bị thương khi luyện võ! Trạng thái của cậu ta không ổn, cậu ra tay lúc này không phải là ức hiếp người khác sao?” Đảo chủ đảo Vong Ưu mặt không biểu cảm nói.
“Kẻ ức hiếp người khác là các ông!”
Lương Huyền Mi ở lúc này mới phản ứng lại, liên tục giậm chân, chỉ vào đảo chủ của đảo Vong Ưu mà mắng chửi: “Đảo chủ, ông thật không biết xáu hổ! Lâm Dương đã đánh bại Trường Phong sư huynh, ông lại ở đây thà chết cũng không thừa nhận! Ông…đê tiện!”
“To gan! Diên Nữ, cô cũng là đồ đệ của đảo ta, lại dám chỉ trích đảo chủ u? Cô … sao có thể đại nghịch bất đạo như: vậy? Cô phản rồi, cô…!” Sở Túc ở bên này vô cùng tức giận, lập tức hét lên.
“Chỉ trích? Hừ! Các ông có tư cách gì nói tôi chứ? Người của đảo Vong Ưu các ông, tự đánh giá mình quá cao, khai tông lập phái, nhưng lại không chịu giảng dạy đệ tử, nhất là đệ tử ngoài đảo, ở trong mắt các ông luôn giống như người hầu, để học võ công trên đảo của các ông, không những phải làm người hầu trong ba năm, còn bị các ông hô đến hét đi, không có chút nhân quyền và tôn nghiêm, xin hỏi các ông có tư cách gì mà nói tôi đại nghịch bắt đạo? Các ông thật sự đối xử với tôi như là đồ đệ của các ông sao?” Lương Huyền Mi tức giận mắng.