Nhưng câu nói này đối với đảo chủ của đảo Vong Ưu mà nói, là một sự sỉ nhục lớn.
Xung quanh đều là người của Đảo Vong Ưu!
Lâm Dương nói ra lời này, giống như đang tát vào mặt ông ta, nếu như ông ta vẫn lựa chọn im lặng không lên tiếng, thì chẳng phải là uy tín của ông ta sẽ mắt hết sao?
Đảo chủ của đảo Vong Ưu hiện tại đã giận tím mặt.
Lần này dù không tức giận cũng phải tỏ ra tức giận!
“Tên khốn! Lâm Dương! Cậu có ý gì? Cậu đang uy hiếp bổn đảo chủ sao?” Đảo chủ Vong Ưu tức giận quát tháo.
“Không phải là uy hiếp, mà là thành thật khuyên bảo!”
“Cậu … to gan!”
Đảo chủ của đảo Vong Ưu chỉ vào Lâm Dương, kích động mắng chửi: “Cậu là cái thá gì? Cũng dám hỗn xược trên đảo Vong Ưu của tôi sao? Lâm Dương, tôi niệm tình cậu đã cứu mạng chị dâu tôi một mạng, không tính toán với cậu, cậu lập tức đưa Diên Nữ cút đi cho tôi! Lập tức cút ra khỏi đảo Vong Ưu! Nếu không thì đừng trách bổn đảo chủ không khách khí với cậu! “
“Tôi mà rời đi như vậy, không phải sẽ quá hời cho đảo Vong Ưu các ông rồi sao?” Lâm Dương không tức giận chút nào, ngược lại bật cười nói.
“Ý của cậu là gì?”
“Giao ra Thiên Kiêu Lệnh, hoặc là…ông đánh với tôi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Đảo chủ đảo Vong Ưu thở gấp.
“Huyết Trường Phong đã mắt đi tình thần chiến đấu rồi, tôi không biết sau này anh ta có có còn dũng khí giao đấu với tôi hay không, nhưng trong mắt tôi, anh ta đã không đủ tư cách để trở thành kẻ thù của tôi, duy nhất chỉ có ông, đảo chủ, nếu như ông vẫn muốn giữ lại Thiên Kiêu Lệnh này thì trừ khi ông đích thân ra tay! Nếu không, tôi phải lấy được Thiên Kiêu Lệnh này.
” Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó sải bước đi về phía đảo chủ của đảo Vong Ưu.
Anh không muốn phí lời thêm nữa, định trực tiếp đoạt lấy Thiên Kiêu Lệnh!
Đảo chủ của đảo Vong Ưu với vẻ mặt căng thẳng, tức giận hét lên: “Lâm Dương, đây là cậu tự chuốc lấy, không trách được người khác! Cậu đã lựa chọn chống lại Đảo Vong Ưu của tôi, vậy được! Tôi thành toàn cho cậu!”
Nói xong liền xua tay.
“Người đâu!”
“Vâng!”
Các trưởng lão và chấp sự ở xung quanh lập tức bước lên.
“Hả? Ông sẽ không đánh với tôi ư?” Lâm Dương kỳ quái hỏi.
“Đối phó với cậu còn cần bổn đảo chủ phải đích thân ra tay sao?”
“Nhưng hiện tại người mà tôi khiêu chiến là ông!” Lâm Dương nói.
“Khiêu chiến? Cậu có tư cách đó sao? Cậu còn không xứng để đấu với tôi!” Đảo chủ của đảo Vong Ưu khit mũi nói.
Lâm Dương lắc đầu cười nhẹ.
Trên thực tế, đảo chủ của đảo Vong Ưu đang bàn tính cái gì, anh còn không biết sao?
Thực lực của đảo chủ đảo Vong Ưu thực ra không cao hơn bao nhiêu so với Huyết Trường Phong, Lâm Dương đã đánh bại Huyêt Trường Phong một cách thuyêt phục, đảo chủ của đảo Vong Ưu kia cũng bị chắn động.
Đảo chủ của đảo Vong Ưu tự biết mình không có nhiều cơ: hội để đánh thắng Lâm Dương, nếu như đến cả ông ta cũng thua, thì đảo Vong Ưu sẽ kết thúc.
Cho nên ông ta dự định để cho cao thủ của đảo Vong Ưu làm tiêu hao sức lực của Lâm Dương trước, đợi đến khi Lâm Dương sức cùng lực kiệt rồi, ông ta sẽ ra tay, giết chết anh.
May mắn thay, nơi đây là đảo Vong Ưu, ông ta người đông thế mạnh, tại sao phải sợ một người trẻ tuổi như vậy chứ?
Chỉ là đảo chủ của đảo Vong Ưu không biết rằng, quyết định này của mình đã khiến tất cả các đệ tử ngoại đảo tức giận!
Thậm chí đến cả một bộ phận đệ tử nội đảo cũng không thể nhìn tiếp được.
“Đảo chủ, tại sao ông không chịu quyết đấu một chọi một với người này?” Một đệ tử ngoại đảo đột nhiên hét lên.
Đảo chủ của đảo Vong Ưu hơi giật mình.
“Trương Hoán! Ở đây có chỗ để cậu nói chuyện sao? Câm miệng!” Lục trưởng lão trừng mắt nhìn đệ tử tên Trương Hoán, lập tức quát mắng.