Vừa nhìn!
Giờ phút này đảo chủ đảo Vong Ưu, vậy mà lảo đảo lui về phía sau hai bước, tiện đà ngồi bệt trên một tảng đá, người còn chưa tới kịp thở hai hơi, trong miệng đã phun ra một búng máu to!
“Bal”
Huyết U U phát ra tiếng kêu thê lương, vọt qua, ôm lấy đảo chủ đảo Vong Ưu “Đảo chủ, người làm sao vậy?”
“Đảo chủ! Người không có việc gì chứ?”
“Đang êm đẹp sao lại hộc máu?”
“Chẳng lẽ là do… Lâm Dương dùng độc?”
“Cái gì? Độc?”
“Lâm Dương, mày đê tiện lắm, vậy mà dám lén dùng độc!”
*Vô sỉ!”
Trong lòng mấy người đảo Vong Ưu đều căm phẫn, oán hận trừng mắt Lâm Dương.
Vẻ mặt Lâm Dương không cảm xúc lắc đầu: “Đê tiện? Máy.
người cũng có tư cách nói với tôi những lời này? Đảo chủ của mấy người! Ông ta đầu tiên là gọi đám trưởng lão tới vây công tôi, rồi sau đó tự mình ra trận, giao thủ với tôi, tôi rõ ràng đã giao tranh với thiên kiêu của mấy người, trưởng lão luân phiên đại chiến, tiêu hao rất nhiều, lại giao thủ với ông ta, nhưng ông ta vẫn không địch lại tôi! Này chỉ có thể nói rõ thực lực ông ta yêu kém, chẳng trách ail”
“Nhưng mày dùng độc! Chính là đê tiện!” Một đệ tử nghiền răng nghiền lợi nói.
“Cái gì cũng không hiểu thì ở chỗ này nói hươu nói vượn, tôi đối phó với ông ta, cần gì dùng độc? Ông ta chẳng qua là chiêu vừa ra kia quá mạnh, khí kình thúc giục quá nóng nảy, khiến mạch máu vỡ ra mà thôi! Anh nều không tin, thì gọi người hiểu y thuật trên đảo của các người đến xem ông ta có trúng độc hay không!” Lâm Dương hừ lạnh nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người nháy mắt ngậm miệng.
Mà Lâm Dương cất bước, đi tới bên này.
Vẻ mặt mọi người khẩn trương, cảnh giác nhìn chằm chằm anh.
“Tôi nói này, chiêu của ông xuất ra như vậy, thế tất nhiên sẽ khiến cho khí lực tự thân bị phản phệ, hiện tại ông ngay cả đứng lên cũng mát lực, ông đã thua.
” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Lâm Dương, cậu đừng đắc ý… Tuy rằng bổn đảo chủ kiệt lực, nhưng cậu cũng không thể nào rời đi được, hai tay cậu đã bị tôi phế đi, tôi hiện tại chỉ cần ra lệnh một tiếng, là có thể khiến cho các đệ tử chặt cậu ra thành tám miếng, cậu cho rằng cậu thắng? Cậu sai rồi, tôi và cậu cũng không phải là luận võ đánh nhau một chọi một! Giữa chúng ta không có tồn tại thắng thua, chỉ tồn tại sinh tử!”
Đảo chủ đảo Vong Ưu cười lạnh nói, sau đó hô lên: “Các đệ tử nghe lệnh!!”
“Đệ tử nghe!”
Đệ tử nội đảo bốn phía toàn bộ vây quanh lại đây, lớn tiếng hô.
“Đánh nát hai chân nó cho tôi, bắt lấy!”
“Tuân mệnh!”
Tiếng hô vang tận mây xanh.
Mọi người lập tức mạnh mẽ vọt tới chỗ Lâm Dương.
Một màn này xuất hiện, các đệ tử ngoại đảo toàn bộ đều choáng váng.
“Mau dẫn thiên kiêu Lâm rời đảo!” Lương Huyền Mị dường như rống thê lương lên.
Các đệ tử ngoại đảo đều bị chấn động, mới phản ứng lại.
Mà khi bọn họ xông lên phải bảo vệ Lâm Dương, mới khiếp sợ phát hiện, lực lượng của mình đột nhiên giảm xuống rất nhiều, tốc độ, phản ứng cũng đều không bằng lúc trước.
Tựa hồ trong thời khắc mấu chốt này, tăng phúc trên người bọn họ đã biến mắt toàn bộ!
“Chuyện này… Sao lại thế này?”
“Lực lượng của ta… Đột nhiên trở nên yếu đi!”
“Hình như… Toàn bộ tăng phúc cũng không…”
Mọi người kinh ngạc, vội vàng nhìn đến ngân châm trên người mình.
Mới phát hiện, những ngân châm đó đã ngừng rung.
“Chuyện này…”