Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 952: 952: Chương 951





Ít nhất… Ngay cả Lâm Dương cũng khó làm được việc này.

“Lão đây tên thì không cần nhắc đến, néu muốn xưng hô, vậy kêu tôi một tiếng ông Tư Qua đi, tôi chỉ là tội nhân trên đảo Vong Ưu mà thôi.

” Ông lão bình tĩnh nói.

“Tội nhân?”
“Chuyện trước kia không cần nhắc lại.

” Ông lão dường như không muốn nói nhiều về chuyện quá khứ.

*Ông Tư Qua ban đầu là người của đảo Vong Ưu, sau đó bởi vì chuyện gì đó nên bị phạt tiền vào cốc Tư Qua, đảo chủ đời trước từng có lệnh, không cho phép bước chân vào cốc Tư Qua, cả đời đều phải ở lại trong cốc Tư Qua!

Ông ta đã ở bên trong suốt bốn mươi năm, cho nên ông ta được gọi là ông Tư Qua!” Lương Huyền Mị ở bên cạnh đè thấp giọng giải thích.

“Thì ra là thế…” Lâm Dương gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì.

Chỉ sợ ông lão trong lời của Huyết U U nói lúc trước…
Chính là người này đi…
“Ông đã bị phạt cả đời không được rời khỏi cốc Tư Qua, vì sao lúc này lại ra đây? Chẳng lẽ ông muốn cứu bọn họ?”
Vẻ mặt Lâm Dương không có cảm xúc hỏi.

Đối phó với Huyền Trường Phong thậm chí là đảo chủ đảo Vong Ưu, Lâm Dương ngược lại cảm thấy chẳng có bao.

nhiêu áp lực, nhưng ông lão này… Lần đầu tiên khiến anh cảm thấy bị uy hiếp.

Thực lực của ông lão này… Chỉ sợ là sâu không lường được…
“Cứu thì đương nhiên muốn cứu, nhưng mà thiếu hiệp không cần lo lắng, lão đây lần này vi phạm mệnh lệnh của đảo chủ đời trước, cũng không phải là muốn giao thủ với thiếu hiệp!”
“Vậy ông muốn thế nào?”
“Huyết Trường Mộng là đảo chủ của đảo tôi, là người truyền thụ võ học chính thống của đảo Vong Ưu, ông ta nếu có sơ xuất, võ học của đảo Vong Ưu tôi đây sẽ thất truyền, đảo Vong Ưu cũng tắt nhiên xuống dốc, tuy rằng tôi thân là người mang tội, nhưng chung quy cũng nhận ân huệ của đảo Vong Ưu, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn! Cho nên ông già tôi đây khẩn cầu thiếu hiệp buông tha Huyết Trường Mộng!”
*Ông không đánh với tôi, lại muốn tôi tha cho ông ta, ông cảm thấy chuyện này có thể được hay sao?” Lâm Dương hỏi lại.

“Có thể!”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái này!”

Ông lão lãnh đạm nói, nâng tay lên, mở tay áo ra.

Lại thấy trên cổ tay gầy gò của ông ta, xuất hiện một chám đỏ tựa như nốt ruồi.

“Lạc Linh Huyết!”
Không ít người kinh ngạc thốt lên.

Hô hấp của đảo chủ đảo Vong Ưu gấp gáp.

“Ông Tư Quá vậy mà có một giọt Lạc Linh Huyết?”
“Không thể nào ngờ được!”
“Chẳng lẽ… Ông Tư Qua định lấy giọt Linh Huyết này đổi an nguy cho đảo Vong Ưu chúng ta?”
“Chuyện… Chuyện này sao có thể được? Lạc Linh Huyết trân quý cỡ nào? Không thể cho thiên kiêu Lâm được!”
Rất nhiều người đều hô lên.


Mà bên này Huyết Trường Phong lại cắn chặt hàm răng, vô cùng tức giận nói: “Tiền bối Tư Qua, ông đã có Lạc Linh Huyết, vì sao không cho tôi? Tôi nếu là có Lạc Linh Huyết, sợ gì thiên kiêu Lâm? Đảo Vong Ưu tôi sao lại biến thành tình cảnh hiện tại?”
“Cậu cho dù có Lạc Tinh Huyết, cũng không chắc là đối thủ của thiếu hiệp này!” Ông lão lắc lắc đầu.

“Ông không cho thì thôi, hà tất gì hạ thấp tôi?” Huyết Trường Phong tức giận nói.

“Tôi không phải hạ thấp cậu, cũng không phải không nghĩ cho cậu, trên thực tế tôi đã có ý định truyền giọt Lạc Linh Huyết này cho cậu từ lâu, nhưng cậu tâm thuật bắt chính, chỉ vì cái trước mắt, tranh cường háo thắng, tôi nghĩ nên rèn luyện tính tình này của cậu trước, rồi truyền Lạc Linh Huyết lại cho cậu sau, nhưng mà dù cho cậu có giọt Linh Huyết này cũng không thể nào đối thủ của thiếu hiệp này!
Đừng nói là cho cậu một giọt, cho dù cho cậu hai giọt, ba giọt, cũng vô dụng!” Ông lão nói.

Hô hấp của Huyết Trường Phong ngưng lại, ngơ ngắn nhìn ông ta, cảm xúc hoàn toàn mắt khống chế.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.