Nói xong, Tô Nhan tức giận chạy ra khỏi phòng, đi về hướng phòng làm việc, khóa trái cửa lại.
“Nha đầu! Nha đầu! Đi ra cho mẹ!” Trương Tinh Vũ liên tục đập cửa, nhưng cửa phòng đã đóng chặt.
“Hừ, Nha đầu thối! Còn không dám nghe lời mẹ con đúng không? Con đây là muốn tạo phản phải không! Phản rồi!”
Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Tinh Vũ, bà như vậy là làm sao? Đang yên lành lại để đứa nhỏ họ Cao kia ở lại nhà chúng ta làm gì? Tiểu Nhan là phụ nữ đã có gia đình, như thế sẽ bị người ta đàm tiếu đấy.” Tô Quảng cũng bước tới, hét lời khuyên nhủ vợ.
“Đồ ngốc nhà ông thì biết cái gì? Giá trị của cái cậu Cao Lam kia không phải là trên 10 tỷ à? Nếu như Tiểu Nhan nhà chúng ta gả cho cậu ta, vậy thì đời này chẳng phải lo cơm ăn áo mặc nữa rồi?” Trương Tỉnh Vũ cười nói.
Tô Quảng sửng sốt: “Tinh Vũ, không phải bà định gả Tiểu Nhan cho Lâm đồng sao?”
“Lâm đổng? ah, mặc dù Lâm đổng thích Tiểu Nhan nhà chúng ta, nhưng đã lâu như vậy rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.
Lão nương không muốn đợi thêm nữa.
Cậu Cao Lam này rõ ràng là nhìn trúng Tiểu Nhan nhà chúng ta rồi.
Nếu đã như vậy, lửa đã đỏ sao chúng ta lại không bỏ thêm rơm?” Trương Tỉnh Vũ mỉm cười.
Nghe xong những lời này, Tô Quảng lập tức sững sờ rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Tinh Vũ, hóa ra bà định làm như vậy … bà thật là thông minh!”
“Đương nhiên, néu không phải thế thì ông tưởng là vì ông sao?” Trương Tinh Vũ đắc ý cười.
Hai người đứng trước phòng làm việc của Tô Nhan, cúi đầu nói gì đó.
Lâm Dương đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Nếu ngủ trên ghế sofa, anh nhất định không đồng ý, nếu không thì trở về Dương Hoa vậy.
Anh đến đây không phải để bị làm nhục.
Nhưng đúng lúc này, phía sau Lâm Dương truyền đến một tiếng cười vô cùng giễu cọt.
“Sao vậy? Nằm ngủ trên ghế sofa không thoải mái à2”
Nghe thấy những lời này, Lâm Dương quay đầu lại, thấy Cao Lam đang nhìn mình.
Trên mặt hắn nở nụ cười kỳ quái, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường cùng giễu cợt nhìn anh, vẻ mặt kia không còn nho nhã tràm tĩnh như trước.
Lâm Dương cau mày khi nhìn thấy điều này.
“Nãy giò cậu toàn diễn kịch sao?”
*Diễn kịch ư?” Cao Lam cười nhẹ: “Cuộc đời của mỗi con người, không phải đều đang diễn kịch sao? Bày ra vẻ mặt đạo đức giả cho người khác xem, còn bộ mặt thật thì sẽ luôn bị chôn giấu trong bóng tối! Không ai có thể nhìn thấy, trừ khi là bản thân có ý đẻ lộ ra…”
“Nhưng hiện tại hình như là anh đang muốn bày ra bộ mặt thật cho tôi thấy sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Sở dĩ tôi bày ra cho anh thấy là vì tôi muốn để anh biết, anh đáng thương đến thế nào!” Cao Lam cười nói.
“Đáng thương ư?”
“Lâm Dương, tôi đã biết về những chuyện liên quan đến anh từ lâu rồi, anh chỉ là một đứa con rẻ vô dụng.
Nếu như: không phải ông nội đã qua đời của Tiểu Nhan cương quyết yêu cầu, anh hoàn toàn không đủ tư cách để kết hôn với Tiểu Nhan! Anh nên cảm thấy may mắn, mặc dù anh chưa từng gặp Tiểu Nhan, nhưng anh lại có thể trở thành chồng của Tiểu Nhan, đã là gặp được vận may lớn rồi, anh nên biết vừa lòng…”
“Vậy ý của anh là…”
“Không có ý gì khác, từ thái độ của Trương Tinh Vũ đối với anh có thể thấy, việc anh ly hôn với Tiểu Nhan đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Hai người đã định sẵn là phải ly hôn rồi, tôi hà tắt phải gây thêm rắc rối mà đối phó với anh chứ? Anh hoàn toàn không đủ tư cách làm đối thủ của tôi!” Cao Lam cười híp mắt nói.
Đây là sự kiêu ngạo của anh ta.
“Như vậy ư…” Lâm Dương không thèm quan tâm …
“Không thì còn sao nữa chứ? Lâm Dương, anh không đủ tư cách làm đối thủ của tôi.
Người duy nhất thực sự đủ tư cách làm đối thủ của tôi chỉ có Lâm Thần Y của Giang Thành, chỉ đáng tiếc thái độ của Lâm Thần Y đối với Tiểu Nhan đã ầm ï khiến dư luận xôn xao.
Mọi người đều biết rằng Lâm Thần Y thích Tiểu Nhan, nhưng đã lâu như vậy rồi, Lâm Thần Y cũng không tiến hành biện pháp nào để tiến thêm một bước với Tiểu Nhan, như vậy xem ra, chỉ đành để tôi đến trước thì được miếng ngon thôi!” Cao Lam ngồi trên sô pha, bắt chéo chân cười nói “Cho nên lần này anh tới đây, chính là muốn kết hôn với Tiểu Nhan ư?” Lâm Dương hỏi.