*Kết hôn?” Cao Lam sửng sốt, sau đó bật cười ha ha: “Anh đang đùa cái gì vậy? Kết hôn với Tô Nhan sao? Cô ấy có tư cách gả vào nhà họ Cao của tôi sao? Đừng có chọc cười, tôi phải thừa nhận rằng Tô Nhan trông cũng không tồi, néu không thì tôi cũng sẽ không quan tâm đến cô ấy nhiều như vậy, nhưng nhà họ Tô còn lâu mới đủ tư cách để kết thông gia với nhà họ Cao của chúng tôi.
Bọn họ không có tư cách, tôi đến đây chẳng qua là muốn chơi đùa với Tô Nhan, hoàn thành ước mơ còn dang dở thời đại học của mình mà thôi! Cưới cô ấy ư? Làm sao có thể chứ? Cho dù tôi đồng ý, gia tộc của tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý! Càng huống hồ, một kẻ thấp hèn như vậy không đủ tư cách trở thành vợ của Cao Lam tôi!”
Cao Lam đã ham muốn Tô Nhan từ rất lâu rồi khi còn học đại học, vốn dĩ anh ta đã định ra tay khi còn học đại học, nhưng vì nguyên nhân gia đình, anh ta không thể không sớm rời đi.
Cách đây không lâu, anh ta vô tình biết được Tô Nhan đã kết hôn với một tên phế vật, hơn nữa đến nay cô vẫn còn là gái còn trinh, điều này khiến anh ta lại bắt đầu rục rịch.
Thế là, anh ta không thể ngồi yên, đáp chuyến bay đến Giang Thành trong đêm, nhanh chóng đến đây chỉ là vì Tô Nhan.
Vốn dĩ anh ta còn cho rằng con rễ này sẽ phải bị lấy đi mát 1,8 tỷ, lại không ngờ rằng Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đã cực kỳ bất mãn với Lâm Dương, ngược lại đối với một người bạn học giàu có như anh ta thì lại cực kỳ xem trọng.
Điều này khiến cho tâm trạng của Cao Lam rất tốt.
Tất cả mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta.
“Anh cũng thật là đáng thương, đã kết hôn với Tô Nhan hơn ba năm, nhưng đến cả tay cũng không động đến được dù chỉ một chút, hi hi hi, tôi nghĩ chắc là anh đang nghĩ đến chuyện có được Tô Nhan đúng không? Chỉ đáng tiếc anh chỉ có thể nghĩ đến trong mơ thôi!” Cao Lam nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói.
“Thật tế thì tôi đã chạm đến tay của cô ấy.
”
“Đều giống nhau cả thôi, lớp màng đó của cô ấy vẫn còn, nhưng mà sắp không còn nữa rồi, yên tâm, nếu như anh có hứng thú, đợi đến khi tôi chơi xong sẽ chia sẻ cho anh một số kinh nghiệm! Được rồi, không còn sớm nữa, anh nhanh nghỉ ngơi đi, cái ghế sô pha này cứng quá, nếu như: đổi lại là tôi, chắc chắn sẽ không thẻ nào ngủ được!”
Cao Lam vỗ vỗ vai Lâm Dương, sau đó cười lớn ha ha rồi bước vào phòng.
Lâm Dương không nói lời nào, nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Anh đương nhiên không thể nào ngủ trên sô pha nữa, bước ra khỏi nhà, liếc nhìn cửa phòng làm việc đang đóng chặt của Tô Nhan, lắc đầu rồi rời khỏi quốc tế Duyệt Nhan.
Lâm Dương đã đến biệt thự Hào Tình Thế Kỷ ở một đêm.
Tô Nhan cũng không thể chịu đựng được sự thuyết phục của Trương Tinh Vũ và Tô Quảng, xách túi đến phòng khám của Lạc Thiên ở một đêm.
Và sáng sớm hôm sau, Cao Lam cũng đã đến phòng khám.
Anh ta lái một chiếc xe Bentley, xách đồ ăn sáng bước vào.
Khi nhìn thấy Lạc Thiên đang hái thuốc, ánh mắt của Cao Lam chợt sáng lên, nhưng anh ta vẫn thu lại được tâm ý, thân thiện gật đầu với Lạc Thiên rồi đi về phía Tô Nhan.
“Tiểu Nhan, anh đã mua đồ ăn sáng, em ăn đi.
” Cao Lam cười nói.
“Cảm ơn.
” Tô Nhan đêm qua dường như ngủ không ngon giấc, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phờ phạc.
*Xin lỗi, Tiểu Nhan, đã khiến em phải cãi nhau với chú và dì.
Nếu như không có anh, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
” Cao Lam tự trách mình.
“Đây không phải là lỗi của anh, đừng nói như vậy.
” Tô Nhan lắc đầu.
“Cho dù thế nào, nều như không phải là anh thì chuyện sẽ không như vậy, Tiểu Nhan, lần sau anh sẽ chú ý.
”
“Thật sự không sao, được rồi, chúng ta ngồi xuống ăn sáng đi.
” Tô Nhan bắt lực thở dài, gượng cười nói.
Cao Lam lập tức ngồi xuống bóc vỏ trứng cho Tô Nhan.
Lạc Thiên bốc thuốc cho một bệnh nhân xong, liếc nhìn hai người một cách khó hiểu rồi hỏi: “Tiểu Nhan, Lâm Dương đâu?”
“Không biết, tớ còn tưởng rằng anh ấy tới chỗ của cậu.
”
Tô Nhan thản nhiên nói.
“Dù sao thì cậu cũng là phụ nữ đã có gia đình, tuỳ tiện tiếp xúc với một người đàn ông xa lạ, cũng không hay lắm đúng không?” Lạc Thiên có chút tức giận nói.
Tuy rằng cô ấy chỉ mong sao Lâm Dương và Tô Nhan sẽ ly hôn ngay lập tức, nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ấy ít nhiều vẫn có chút không thoải mái, luôn cảm thấy Lâm Dương đã chịu uất ức.
“Đây không phải là một người đàn ông xa lạ, Thiên Thiên, tớ quên giới thiệu với cậu, đây là bạn học thời đại học của tớ, Cao Lam, Cao Lam, đây là bạn thân nhất của tôi, Lạc Thiên.
”