Tô Nhan cúi đầu, đôi tay nhỏ bé siết chặt.
Nhưng chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu Nhan, bỏ đi, chúng ta không tìm bác sĩ này nữa.”
Lời này vừa dứt, Tô Nhan và Cao Lam đều nhìn về phía anh.
Bác sĩ ở đầu dây bên kia cũng không khỏi kinh ngạc.
“Anh còn lựa chọn nào tốt hơn sao?” Tô Nhan vội vàng hỏi.
“Sự lựa chọn thì có rất nhiều, hà tất phải tìm bác sĩ này.
Phẩm y của bác sĩ này còn như vậy, tôi nghĩ y thuật cũng không cao đến đâu đâu! Hà tắt phải tìm cô ấy chứ?” Lâm Dương khịt mũi nói.
Ngay khi lời này vừa dứt, Cao Lam không nhịn được, che miệng lại mà bật cười.
“Anh cũng thật là không biết trời cao đất dày.
Anh có biết người ở đầu dây bên kia điện thoại là ai không? Đó chính là cô Anna tiếng tăm lẫy lừng, phó chủ tịch của Hiệp hội Y’ khoa Quốc tế! Anh lại nói rằng y thuật của cô ấy không cao đến đâu cả sao? Anh bạn…anh cũng quá thú vị rồi…
anh có biết danh tính của cô ấy không?”
“Theo như các anh thấy, thì y thuật của cô ấy quả thực rất tốt, nhưng theo tôi thấy, y thuật của cô ấy vô cùng tầm thường, nói với cô ấy rằng tôi sẽ không đồng ý với yêu cầu của cô ấy, muốn để vợ tôi đi cùng anh ư? Nằm mơ đi!”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
Cao Lam nghe vậy, bất lực nhún vai nói với Tô Nhan: “Tiểu Nhan, điện thoại vẫn chưa cúp.
Anh e rằng cô Anna đã nghe thấy lời của chồng em nói rồi “Anh Cao, người vừa nói chuyện là ai? Tín hiệu không được tốt lắm, vừa rồi tôi không nghe rõ lắm!” Đúng lúc này, giọng nói đầu dây bên kia vội vàng hỏi.
“Không có gì đâu bác sĩ Anna, chỉ là chồng tôi nhất thời tức giận thôi, xin cô đừng để trong lòng.” Tô Nhan lo lắng, vội vàng nặn ra một nụ cười, sau đó tức giận mắng Lâm Dương: “Sao anh có thể nói chuyện như vậy được chứ?
Nhanh xin lỗi cô Anna đi! Nghe thầy không? “
*Cô ấy sẽ không cần tôi xin lỗi.” Lâm Dương lắc đầu, hừ lạnh nói.
“Anh… anh đừng làm loạn nữa, anh… anh đi ra cho tôi, nhanh đi ra!” Tô Nhan tức giận nói không nên lời, chỉ có thể đuổi Lâm Dương đi.
Lâm Dương liếc nhìn điện thoại, lắc đầu, xoay người đi xuống lầu.
Nhưng giọng nói ở bên kia điện thoại lại vội vàng lặp lại.
“Cao Lam, người vừa nói chuyện đó là ai? Anh mau trả lời tôi! Còn nữa, cô gái bên cạnh anh là ai? Anh nhanh trả lời tôi đi!”
Giọng nói này cực kỳ lo lắng, lời nói cũng vô cùng gấp gáp.
Cao Lam khẽ mỉm cười: “Cô Anna, cô đừng tức giận.
Cô gái bên cạnh tôi chỉ là bạn đại học của tôi thôi.
Tên nhóc ngốc nghéch vừa rồi chính là chồng của cô ấy.
Chồng của cô ấy hơi ngang ngược, xin cô đừng tức giận!”
“Là bạn học của anh sao?”
Anna ở bên kia điện thoại lập tức sửng sốt.
“Đúng vậy, đó là bạn học của tôi … Cô Anna, xin cô tuyệt đối đừng tức giận.
Bạn học của tôi sắp ly hôn với chồng của cô ấy rồi.
Chồng của cô ấy có thể là suy nghĩ có chút độc đáo, phát ngôn tương đối cực đoan, hy vọng cô có thể tha thứ, về phần chuyện điều trị đó… hy vọng cô có thể giúp tôi một cách chắc chắn một chút, còn về điều kiện mà cô nói … hay là bỏ đi, đừng làm bạn học của tôi phải khó xử.” Cao Lam mỉm cười nói.
Mặc dù anh ta rất hi vọng Tô Nhan có thể đồng ý với những điều kiện mà Anna đưa ra, nhưng anh ta cũng hiểu rằng, vội vàng không thể ăn được đậu hũ nóng, hơn nữa Tô Nhan đã biểu hiện ra dáng vẻ bất mãn rồi, nếu như: ngang ngược kéo căng cung, chỉ có thể biến khéo thành vụng.
Cho nên anh ta quyết định trước tiên lùi một bước, đợi đến khi Tô Nhan ly hôn với Lâm Dương rồi, anh ta lại lợi dụng sự trống trải mà chen vào, hạ gục đóa hoa tươi sắc này.
Chỉ là Anna ở bên kia điện thoại dường như không quan tâm đến chuyện này.
“Cao Lam, bạn học của anh… là người Giang Thành sao?”
“Đúng vậy, cô Anna, cô hỏi điều này làm gì?” Cao Lam có chút bối rồi.
“Tôi hỏi anh, bạn học của anh… tên là gì?” Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại có vẻ vô cùng căng thẳng, cũng cần thận dè dặt.
*Cô Anna, có vấn đề gì sao?” Cao Lam cảm thấy có gì đó không ổn, cau mày hỏi.