“Phó chủ tịch Anna, xin đừng coi tôi như một tên ngốc.
Cô có biết lô thiết bị y tế đó đối với chúng ta mà nói quý giá đến thế nào không? Đó là độc quyền của Tập đoàn Cao Thị.
Có biết bao nhiêu quốc gia đã ra giá cao ngất ngưỡng để cạnh tranh cho lô thiết bị y tế này không? Cô thực sự nghĩ rằng lô thiết bị y tế này có thể đo được bảng tiền sao? Cô đã nhằm rồi, lô thiết bị y tế này là vô giá! Sở dĩ tập đoàn Cao Thị sẵn sàng quyên tặng cho chúng ta cũng chỉ là để có thể thiết lập quan hệ hữu nghị với hiệp hội y tế của chúng ta, nhưng cô đã phá hỏng mọi thứ! Phá hỏng tất cả mọi thứ! “
Giọng nói ở bên kia điện thoại có vẻ cực kỳ tức giận, từng câu từng chữ đều chứa đựng sự tức giận vô tận.
“Chủ tịch, tôi rất xin lỗi….
” Anna biết rằng mình không thể giả vờ hồ đồ được nữa, chỉ có thể thấp giọng nói.
“Không cần phải xin lỗi, bởi vì mọi chuyện không còn chỗ để vãng hồi.
Bây giờ, cô Anna, tôi muốn cô lập tức gọi điện cho anh Cao Lam.
Cô phải đích thân xin lỗi và đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta! Anh ta muốn cô làm cái gì thì cô phải làm có đó, cô hiểu không? Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể khôi phục quan hệ với Tập đoàn Cao Thị, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể có được lô thiết bị y tế đóI!I”
“Chủ tịch, anh là muốn…”
*Lập tức gọi điện thoại, xin lỗi!” Chủ tịch với lời lẽ đanh thép vang vang.
Anna toàn thân cứng đờ, cầm điện thoại di động đứng tại chỗ, hồi lâu cũng không phản ứng lại.
Tuy nhiên, không biết qua bao lâu, cô ấy hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Tôi xin lỗi … Chủ tịch, tôi … không làm được!”
Sau khi Anna thốt ra câu này, đầu dây bên kia điện thoại lại rơi vào im lặng.
Càng im lặng, Anna càng cảm thấy không hay.
Phải mắt nửa phút sau, giọng nói của chủ tịch mới vang lên một lần nữa.
“Cô Anna, cô trở về Hiệp hội trước đã đi! Trở về rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
”
“Vâng, Chủ tịch.
” Anna gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
“Cô Anna, không sao chứ?”
Mã Hải, người đang theo sau, hỏi.
Ông ấy được Lâm Dương cử đến để tiễn cô Anna lên máy bay.
“Tôi không sao, Mã thân ái, ông quay về trước đi, nói với sư phụ rằng Anna sẽ nhớ lời thầy.
” Anna gượng cười nói.
“Được rồi, cô Anna, chúc cô có một chuyến đi suôn sẻ.
”
Mã Hải nói.
Anna nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người đi về phía tòa nhà bay.
Mã Hải đưa tiễn bằng ánh mắt.
Sau nửa giờ, máy bay cất cánh.
Anna ngồi trên máy bay tâm thần bồn chồn, nhìn ra những đám mây trắng ngoài khung cửa sổ, dần dần mắt đi lý trí.
Sau khi máy bay đến sân bay Kim Sơn, một chiếc xe Lincoln màu đen đã đậu bên ngoài sảnh lễ tân, chờ đợi Anna đến.
Anna sửng sốt, nhìn người đàn ông tóc vàng đeo kính râm đứng cạnh xe, sắc mặt có chút mắt tự nhiên.
“Phó chủ tịch, mời lên xe.
” Người đàn ông nói rồi mở cửa Xe ra.
Anna không nói lời nào, ngồi vào xe.
Người đàn ông này là tài xé của chủ tịch.
Nói cách khác, chủ tịch đã đích thân cử người đến đón cô ây…
Điều này là có ý gì?
Anna không biết, nhưng chắc chắn là không phải chuyện tốt đẹp gì…
Xe nhanh chóng lái đến trụ sở của Hiệp hội Y khoa, một trung tâm nghiên cứu y học ở ngoại ô.
Anna giống như thường lệ, đi về phía văn phòng của mình.
Nhưng ngay khi cô ấy vừa mới bước tới cửa phòng làm việc, lại bất ngờ phát hiện cửa phòng làm việc đã bị người ta mở ra…
“Chuyện này… có chuyện gì vậy?” Hơi thở của Anna run lên, bước về phía trước máy bước.
Mới phát hiện ra rằng văn phòng của mình đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ, tất cả các máy tính, tài liệu, toàn bộ đã được chuyền đi nơi khác!