Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 984: 984: Chương 983





Đoàn phim cũng lấy cảnh ở Giang Thành, đây là Tống Kinh đặc biệt chọn thêm cảnh cho Lâm Dương, vì vậy cũng không xa lắm.

Khi ra khỏi cổng Mã Hải đưa cho Lâm Dương một chiếc mũ luỡi trai.

Nói là Tống Kinh đặc biệt dặn dò, mục đích chính là không muốn để anh quá phô trương, nếu truyền thông biết được chủ tịch Lâm ra vào đoàn phim có thể sẽ ảnh hưởng đến việc tạo thế sau này.

Tuy nhiên, khi xe chạy đến góc ngoài của địa điểm lấy cảnh…
Cót kétI Một tiếng phanh gấp dữ dội vang lên.

Lâm Dương hơi sửng sốt, quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một chiếc Ferrari đâm thẳng về phía anh…
Bùm!
Dưới cú phanh gấp, lốp xe của chiếc Ferrari hằn sâu xuống đất, nhưng may mắn thay, Lâm Dương đã phanh kịp thời, chiếc xe nhanh chóng dừng lại.

Tuy nhiên, chiếc Ferrari thì không kịp thời như vậy, sau khi lốp xe ma sát với đất được vài mét, phần đầu xe đã trực tiếp tông vào eo của chiếc Lynk & Co.

Chiếc xe hơi run lên.

Cửa xe hơi lõm xuống một chút.

Lâm Dương cau mày, lập tức đẩy cửa xe ra rồi bước xuông xe.


Cửa xe Ferrari cũng lập tức mở ra, một nam một nữ bước xuông xe.

Cả nam và nữ đều rất đẹp trai và vô cùng quyến rũ, những nhãn hiệu mà bọn họ mặc trên người cũng vô cùng nồi tiếng.

“Chết tiệt, thật là xui xẻo!”
Người đàn ông chửi bới, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta lon ton chạy tới trước xe, quan sát một chút, rồi lập tức trừng mắt với Lâm Dương.

“Anh là chủ nhân của chiếc xe sao?”
“Đúng.


“Anh lái xe thế nào vậy? Có mắt không vậy?”, Người đàn ông hét lớn.

“Đường này có hạn chế tốc độ là 30, hơn nữa tôi luôn đi trên phần đường của mình, ngược lại là anh, ít nhất là 70, 80 km/h, hơn nữa còn ép đường nữa, đúng không? Nếu như cảnh sát giao thông đến thì anh sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, sao anh có thể trách tôi chứ?” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Mẹ kiếp, anh còn dám cãi lại sao? Nếu không phải anh lái xe chậm chạp, tôi có thể đụng phải anh sao? Anh có biết chiếc này của tôi là loại xe gì không? Ferrari thấy rõ chưa?
Anh có đền nổi không?” Người đàn ông mắng chửi.

“Bây giờ không phải là chuyện đền được hay không, mà là chuyện ai đền!”
“Tôi mặc kệ, dù sao anh đợi mà bán nhà đi!” Người đàn ông xua tay chửi bới.

Lâm Dương cũng lười nói chuyện vớ vẩn với loại thiểu năng trí tuệ này, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bám só.


“Ò? Anh còn dám gọi người à?” Người đàn ông lo lắng.

“Gọi người làm gì? Tôi chỉ gọi điện cho cảnh sát giao thông, để cảnh sát giao thông đến xử lý, nếu như cảnh sát giao thông quyết định là tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm, thì tôi sẽ bồi thường!” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Được rồi! Vậy chúng ta xem thử ai có bản lĩnh lớn!”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên cũng lấy điện thoại di động ra bám một dãy số.

*Tôi đã gọi rồi.

” Lâm Dương kỳ lạ nói.

“Anh gọi là việc của anh, tôi gọi là việc của tôi, có vấn đề gì sao? Anh không phải là muốn để bên kia đến xác định trách nhiệm của vụ tai nạn sao? Tôi thành toàn cho anh!”
Người đàn ông cười nhẹ nói.

Lâm Dương cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

Một lúc sau, một người đàn ông mặc đồng phục chạy xe mô-tô tới.

“Có chuyện gì vậy?”
Người đó bước xuống xe, lấy giấy bút trong túi ra, bước tới trước hỏi.

“Đồng chí, là như vậy…” người đàn ông lập tức bô bô nói.

Mặc dù có thành phần thêm mắm thêm muối, nhưng Lâm Dương cũng không sợ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.