Tên bác sĩ trẻ tuổi kia nghe Giang Thành nói như vậy, quay đầu lại nhìn anh, thấy tuổi của đối phương tương đương với mình, vậy nên không hề đặt Giang Thành vào trong mắt, lạnh lùng nói: “Nói hay đó, làm như anh có thể chữa trị cho bệnh nhân vậy.”
Tên bác sĩ trẻ tuổi này biết vì chữa khỏi bệnh cho Steve, có rất nhiều nhân vật lớn trên tỉnh đến, nào đến lượt tên bác sĩ trẻ tuổi này lên tiếng, hơn nữa tên bác sĩ này mới tới đây chưa lâu, không nhận ra Giang Thành.
Giang Thành định nói gì tiếp thì đột nhiên cảm thấy đùi tê rần, cúi đầu xuống nhìn thì thấy Hứa Tình véo đùi anh một cái.
“Anh nói ít thôi, em lén lút mang anh vào đây, nhỡ đâu bị người khác phát hiện thì phiền to ấy.” Hứa Tình lạnh lùng nhìn Giang Thành, nói nhỏ.
Đúng lúc này, một ông già mái tóc hoa râm đứng dậy, nói: “Chào mọi người, tôi là Lương Hoa, hội trưởng hiệp hội y dược tỉnh, trước tiên tôi xin giới thiệu tình hình bệnh của ông Steve, để xem mọi người có thể đưa ra phương án chữa trị nào không.”
Hội trưởng Lương Hoa lấy vài tấm phim chụp ra, nói: “Trải qua các thiết bị tinh vi kiểm tra, đã chẩn đoán chính xác căn bệnh của ông Steve, ông ta mắc bệnh ALS, tên đầy đủ là bệnh xơ cứng cột bên teo cơ, người nước Anh gọi là bệnh tế bào thần kinh vận động, đây là một căn bệnh nguy hiểm không thể chữa trị được,”
Gương mặt già nua của hội trưởng Lương Hoa nghiêm lại, hiển nhiên là chính ông ta cũng không ngờ Steve mắc căn bệnh này.
“Chẳng phải đây chính là căn bệnh Stephen Hawking mắc hay sao?” Giang Thành cảm thấy khá kinh ngạc, hỏi Hứa Tình.
“Đúng, vậy nên mới khó giải quyết như vậy.
Ở nước ngoài đã thử rất nhiều phương pháp trị liệu thế nhưng vẫn chưa tìm ra cách.” Hứa Tình nói nhỏ.
“Đối với với tình trạng này, quả thực Tây y không có biện pháp nào cả, nhưng…”
“Anh là cái thá gì chứ hả? Một tên bác sĩ trẻ tuổi mà cứ lải nhải hoài không thôi, ra vẻ mình hiểu rõ về căn bệnh này vậy.” Giang Thành còn chưa nói xong thì một tên bác sĩ đầu hói ở gần đó đã bất mãn cắt ngang lời anh.
Tên bác sĩ hói đầu này tên là Tạ Khôn, từ trên tỉnh xuống Lư Dương.
Hôm qua khi nghiên cứu thảo luận thì anh ta đã chú ý tới Hứa Tình, muốn trò chuyện với cô, thế nhưng Hứa Tình không thèm để ý tới anh ta.
Hôm nay khi thấy Hứa Tình nhiệt tình trò chuyện với người bác sĩ trẻ tuổi kia, Tạ Khôn mất hứng, vậy nên mới nổi giận chọc ngoáy Giang Thành.
Giang Thành cũng không thèm tính toán với Tạ Khôn, tiếp tục nghe hội trưởng Lương Hoa miêu tả tình trạng bệnh nhân.
“Nguyên nhân dẫn tới bệnh xơ cứng cột bên teo cơ này khá phức tạp, hiện giờ trên lý luận thì có ba nguyên nhân gây ra, thứ nhất là tế bào thần kinh tích tụ chất độc, dẫn tới tế bào sinh bệnh.
Loại thứ hai chính là do sự phá hủy các gen tự do trong tế bào, loại thứ ba chính là các nhân tố sinh trưởng thần kinh bị tác động vật lý phá hủy, dẫn tới bộ khung tế bào sinh bệnh.”
Sau khi giới thiệu xong nguyên nhân căn bệnh, hội trưởng Lương Hoa nói: “Hi vọng khi mọi người đưa ra phương án chữa trị có thể cân nhắc tới ba phương diện này, như vậy có lẽ tỷ lệ chữa khỏi sẽ cao hơn.”
Thật ra cho dù ngoài miệng Lương Hoa nói như vậy nhưng trong lòng ông ta cũng hiểu tỉ lệ chữa khỏi căn bệnh này quá thấp, chỉ vì con gái của Steve là người của đại sứ quán cứ nằng nặc đòi chữa khỏi, vậy nên ông cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cố gắng.
Gela nghe Lương Hoa phân tích thì sắc mặc cũng nghiêm lại, bởi vì cô đã dẫn bố đi tới rất nhiều bệnh viện ở nước ngoài để tiến hành chữa trị, kết quả phân tích đều tương tự như ở chỗ này.
Cô ta cũng biết bệnh của bố mình gần như không có khả năng chữa khỏi, cô ta chỉ muốn bác sĩ nơi đây ngăn chặn bệnh tình chuyển biến xấu mà thôi, chỉ cần ông ấy sống tiếp là được, cho dù sống như Stephen Hawking cũng không có vấn đề.
Sau khi hội trưởng Lương Hoa nói xong, Tạ Khôn lập tức giơ tay lên, sau đó nói: “Tôi nghĩ có thể dùng riluzole và edaravone, như vậy có thể giảm bớt đau đớn cho người bệnh, hơn nữa còn giúp người bệnh ngừng tiết nước bọt, có thể dùng cách này làm phương pháp điều trị trong giai đoạn đầu.
Sau khi Tạ Khôn nói xong thì đắc ý nhìn về phía Hứa Tình, anh ta muốn thông qua phương án xuất sắc của mình để chiếm được trái tim người đẹp.
Nhưng Hứa Tình không hề có phản ứng gì cả, thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh ta một cái.
“Đúng là lừa mình dối người.” Giang Thành nghe Tạ Ngôn nói vậy, lạnh lùng lẩm bẩm một câu, cho dù nói khá nhỏ nhưng vẫn đủ để Tạ Khôn nghe thấy.
Tạ Khôn nghe được câu này, sắc mặt trở nên khó coi.
“Anh làm gì vậy? Phương pháp sử dụng thuốc anh ta mới nói có thể áp dụng được, anh không hiểu Tây y đâu.” Hứa Tình kéo tay Giang Thành, nói nhỏ.
“Nếu như anh đã phản đối thì xin cho hỏi phương án sử dụng thuốc của tôi có gì không tốt hay sao?” Tạ Khôn lạnh lùng nhìn Giang Thành, cố tình nói lớn, muốn mọi người chú ý tới Giang Thành, khiến anh phải mất mặt.
“Đương nhiên rồi, cho dù phương án chữa trị bằng thuốc của anh có thể áp dụng được thế nhưng chắc hẳn ông Steve đã từng tiến hành chữa trị bằng phương pháp tương tự như vậy rồi.
Hơn nữa tác dụng phụ của loại thuốc này rất lớn, sẽ khiến toàn thân đau đớn, nghiêm trọng thì sẽ khiến ông ta không thể khống chế bài tiết, hít thở khó khăn.” Giang Thành không hề nhân nhượng, trầm giọng nói.
“Thối lắm, anh nói thối lắm.” Tạ Khôn nghe xong lập tức nổi giận gầm thét.
“Muốn biết có phải là thật hay không thì chỉ cần hỏi cô Gela, sau này đừng nên phát biểu ý kiến một cách máy móc như vậy, phải động não đi.” Giang Thành lạnh lùng nói với Tạ Khôn.
Lúc này Gela cũng nói bằng tiếng Hoa: “Đúng vậy, ban đầu bố tôi chữa trị đã từng xảy ra những phản ứng này, vậy nên tôi mới yêu cầu một phương án chữa trị khác.”
Tạ Khôn thấy Gela xác nhận, sắc mặt lập tức trở nên khó chịu như vừa mới nuốt phân vậy, thế nhưng anh ta không có cách nào phản đối lại cả, đành phải ngồi xuống.
“Hội trưởng Lương Hoa, tôi nghĩ có thể sử dụng liệu pháp can thiệp xâm lấn tối thiểu kết hợp với chiếu tia laser, kết hợp cả hai biện pháp sẽ làm giảm bớt tác dụng phụ.” Chủ nhiệm khoa thần kinh hơn sáu mươi tuổi đứng dậy, lên tiếng.
“Làm vậy dù giúp giảm thiểu tác dụng phụ thế nhưng hiệu quả trị liệu cũng sẽ giảm sút, còn khiến người bệnh đau đớn hơn.” Giang Thành nghe vậy, vẫn lắc đầu, nói.
“Tôi tưởng anh là chuyên gia gì nữa chứ, hóa ra ai đề cập phương án nào thì cậu cũng phản đối.
Ông ấy là chủ nhiệm Tiết của khoa thần kinh ở trên tỉnh, phương án của ông ấy có sai sót hay sao? Chỉ lòe người là giỏi.” Tạ Khôn lạnh lùng nói với Giang Thành, sau đó nhìn sang phía Hứa Tình: “Đúng không hả bác sĩ Hứa.”
Sở dĩ Tạ Khôn nói như vậy là muốn bêu xấu hình ảnh của Giang Thành trong lòng Hứa Tình, sau đó khiến Hứa Tình có ấn tượng tốt về anh ta, thế nhưng anh ta không hề biết quan hệ giữa Giang Thành và Hứa Tình, nếu không thì cũng không hiểu anh ta sẽ nghĩ như thế nào.
“Bác sĩ này nói đúng đó, tác dụng của phương pháp này không lớn, không thể vì giảm bớt tác dụng phụ mà không quan tâm tới ý nghĩa của việc chữa trị.” Hội trưởng Lương Hoa nghiêm túc nói.
Đông đảo các vị chuyên gia đưa ra nhiều phương án chữa bệnh nhưng không có phương án nào được thông qua, tất cả đều bị hội trưởng Lương Hoa bác bỏ.
“Đủ rồi!”
Khi mọi người đang thảo luận kịch liệt thì Gela không thể chịu được nữa, đột nhiên vỗ mạnh lên ghế, lạnh lùng nói: “Không ngờ đám bác sĩ Hoa Hạ các người lại khiến tôi thất vọng như vậy, không thể đưa ra được một phương án hiệu quả.”
“Cô Gela, bố cô đã mắc bệnh trong thời gian dài, tình trạng đã nghiêm trọng như vậy, dù đưa đến đâu cũng giống như này mà thôi.” Viện trưởng Lương Hoa vô cùng khó xử, nhìn Gela nói.
“Tôi không quan tâm, tôi chỉ xem kết quả mà thôi, nếu như các người không chữa khỏi cho bố tôi, tôi sẽ thông qua đại sứ quán để kháng nghị bệnh viện của các người.” Gela mặt lạnh như băng, nói.
Viện trưởng Lương Hoa nghe xong thì càng khó xử hơn, không phải là ông ta không cố gắng, ông đã mời tất cả các chuyên gia tới chỗ này rồi, nhưng mọi người thảo luận hồi lâu cũng không có kết quả, ông đâu có cách nào cơ chứ.
Tạ Khôn thấy Giang Thành cúi đầu không nói gì cả, lập tức cười lạnh trào phúng: “Không phải là anh nói hay lắm sao? Sao giờ không nói gì hả?”
“Bác sĩ Hứa, cô xem anh ta đi, chỉ biết tranh cãi với người khác, không hề có bản lĩnh gì cả, đúng là vẫn chưa đủ chín chắn mà.” Ngay sau đó, Tạ Khôn tươi cười nói với Hứa Tình.
“Liên quan gì tới anh à?” Hứa Tình lạnh lùng nhìn Tạ Khôn, đáp.
Ban đầu Tạ Khôn còn tưởng Hứa Tình sẽ hùa theo mình, kết quả không ngờ rằng cô ấy lại lạnh lùng với mình như vậy, khiến anh ta vô cùng xấu hổ.
“Được rồi, nếu như vậy thì chỉ có cách phẫu thuật mà thôi.” Hội trưởng Lương Hoa hạ quyết tâm, trầm giọng nói.
“Phẫu thuật.”
Tất cả các bác sĩ đều cảm thấy kinh ngạc, với tình trạng của ông ta thì chắc chắn phải tiến hành giải phẫu toàn thân, đó là một ca giải phẫu rất khó hoàn thành, thậm chí có thể nói là rất rất khó.
“Hội trưởng Lương Hoa, không ai ở đây có thể tiến hành ca phẫu thuật này đâu.” Một bác sĩ đứng cạnh đó cảm thấy khó xử, nói.
“Tôi sẽ tự tay thực hiện ca phẫu thuật này.” Lương Hoa trầm giọng đáp, quyết tâm liều một phen.
Gela thấy phản ứng của mọi người thì cũng cảm nhận được ca phẫu thuật này không hề lạc quan chút nào, cô ta hỏi thẳng: “Nếu như phẫu thuật thì tỉ lệ khôi phục của bố tôi là bao nhiêu?”
“Phỏng đoán lạc quan thì chừng ba mươi phần trăm.” Lương Hoa không hề giấu diếm, nói thẳng ra.
“Hả?”
Gela sợ hãi nhảy dựng lên, tức giận quát lớn: “Xác suất ba mươi phần trăm thôi sao, ông muốn hại chết bố tôi đó hả?”
“Cô Gela, nếu như không phẫu thuật thì cô nghĩ bố cô có thể sống thêm được bao lâu nữa? Có thể sống qua nổi tuần này hay không?” Lương Hoa hỏi Gela.
Gela cũng tự hỏi bản thân mình, đúng vậy, dù không tiến hành phẫu thuật thì bố cô ta cũng không sống được lâu nữa.
“Giờ nghỉ ngơi một lúc đã, chốc nữa chúng ta thảo luận chi tiết về ca phẫu thuật.” Lương Hoa nói thẳng.
Lúc nghỉ ngơi, Hứa Tình ra ngoài đi vệ sinh, lúc trở về thì bị Tạ Khôn ngăn cản lại.
Anh ta nói: “Bác sĩ Hứa, thật ra thì tôi đang thiếu một trợ lý ở trên tỉnh, cô còn trẻ như vậy, tôi thấy cô rất thích hợp để lên tỉnh công tác, đừng lên ở lại thành phố bé nhỏ này.”
“Bác sĩ Tạ, không cần anh phải quan tâm tới công việc của tôi.” Hứa Tình lạnh giọng đáp.
Giang Thành lập tức nhận ra tên Tạ Khôn trước mặt đang muốn cưa Hứa Tình, anh đi thẳng tới, đẩy Tạ Khôn ra: “Ông anh này, thủ đoạn cua gái của anh quá kém rồi, phải làm như này này.”
Giang Thành nói xong, ôm lấy Hứa Tình, hôn mạnh một cái, sau đó ôm bả vai Hứa Tình, hỏi: “Cục cưng, em có muốn đi theo anh không?”
“Đáng ghét, ở đây có nhiều người mà.” Hứa Tình ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó nói: “Em đồng ý.”
Tạ Khôn thấy vậy, sững sờ chôn chân tại chỗ, bây giờ theo đuổi con gái phải làm như vậy sao? Một cô gái đẹp tựa nữ thần dễ dàng đồng ý như vậy?.