Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 162: Hoa Đà Tại Thế





“Như vậy là sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Thành nghe được câu trả lời của Lâm Duẫn Nhi, anh vội vàng sốt ruột hỏi.
"Không biết đã có chuyện gì xảy ra mà đột nhiên thằng bé bắt đầu sùi bọt mép, bây giờ thậm chí thằng bé còn không thở nữa," Lâm Duẫn Nhi cũng rất lo lắng nói.
“Sao cơ?”
Giang Thành nghe Lâm Duẫn Nhi trả lời, anh vội vàng chạy sang phòng khám đối diện.
Khi Giang Thành chạy đến nơi, anh nhìn thấy trên mũi và miệng của đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh được chụp mặt nạ oxy, trên tay còn có kim tiêm truyền dịch, nhưng miệng thằng bé lại sùi bọt mép và không thở được.
Còn người đàn ông mặc áo blouse trắng đeo dây chuyền vàng lại đang chân tay luống cuống đứng bên cạnh.
“Cái đồ bác sĩ khốn nạn này, ông đã làm gì con trai tôi hả?” Bố đứa trẻ tức giận túm cổ áo người đàn ông mặc áo blouse trắng.
“Tôi không biết, thuốc tôi dùng thật sự không có vấn đề gì hết, có lẽ là do anh đã đưa thằng bé đến quá muộn", Người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng ngụy biện.
Giang Thành vội vàng liếc qua lọ thuốc đứa trẻ dùng, chỉ thấy đây là lọ thuốc tiêm đường glucose và natri clorid bình thường, thoạt nhìn không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, khi Giang Thành cầm lọ thuốc lên mũi ngửi, anh lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
"Những loại thuốc này đều đã hết hạn sử dụng.

Sao ông có thể cho một đứa trẻ đang trong tình trạng khẩn cấp như vậy uống thuốc đã hết hạn hả?" Giang Thành tức giận nói với người đàn ông trung niên áo blouse trắng.
Người đàn ông trung niên vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Hoá ra bác sĩ này dùng thuốc giả, tôi đã bảo sao lại rẻ thế, còn giảm giá tận 50%".
"Đúng là vô lương tâm, vừa mới khai trương đã dùng thuốc giả, hại chết một đứa trẻ."
Nhiều người tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên khoác áo blouse trắng, lúc này ông ta cũng vô cùng sợ hãi, ông ta không ngờ dùng mấy loại thuốc này lại có thể hại chết người.
"Trời ơi con trai của tao, lúc tao đưa thằng bé đến nó vẫn còn thở, gã lang băm khốn kiếp này, con trai tao mà chết, mày cũng đừng hòng được sống yên ổn.”

Khi người đàn ông trung niên cho rằng con trai mình sắp bị hại chết, anh ta phẫn nộ đến nỗi trán hằn lên từng đường gân xanh, anh ta hét vào mặt người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên cũng biết mình đuối lý, ông ta đứng nép ở một bên không dám lên tiếng.
“Nào, giao thằng bé cho tôi,” Giang Thành bước tới, ôm lấy đứa trẻ từ tay mẹ thằng bé.
“Cậu định đưa con tôi đi đâu?” Bố đứa bé vội hét lên khi thấy Giang Thành bế con mình.
“Tôi muốn cứu thằng bé,” Giang Thành trầm giọng nói: “Mau tránh ra!”
Giang Thành biết rất rõ hiện tại tim của đứa trẻ đã ngừng đập, cộng thêm việc ngộ độc khí than, nếu không được cấp cứu kịp thời, đứa trẻ sẽ thật sự không thể cứu được nữa.
Khi bố của đứa bé nghe người này nói có thể cứu sống con trai mình, anh ta nhanh chóng tránh sang một bên, không cản trở Giang Thành nữa.
Giang Thành ôm đứa nhỏ bước nhanh về phòng khám của mình, rất nhiều người nghe thấy Giang Trừng nói có thể cứu được đứa nhỏ cũng vội vàng chạy theo xem.
“Duẫn Nhi, mau lấy túi kim châm lại đây,” Giang Thành đặt đứa trẻ lên giường rồi vội vàng bảo Lâm Duẫn Nhi giúp đỡ.
Lâm Duẫn Nhi thấy tình cảnh này dĩ nhiên không dám chậm trễ, vội vàng cầm túi kim châm tới.
Giang Thành cầm lấy túi kim châm, lấy ra vài cây hơ qua đèn cồn một lúc, sau đó đâm vào nhiều huyệt đạo lớn trên cơ thể đứa bé, gồm huyệt Hợp Cốc, huyệt Thiếu Thương, huyệt Thần Môn, huyệt Nội Quan, huyệt Hậu Khê, huyệt Đản Trung, huyệt Trung Quản, huyệt Túc Tam Lý, huyệt Dương Lăng Tuyền, huyệt Phong Long, huyệt Thừa Sơn và huyệt Thái Xung.
Tổng cộng mười hai đại huyệt, Giang Thành tập trung cao độ, mỗi lần đâm một châm, linh lực hợp lại trong cơ thể sẽ tăng một phần, trán anh ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào không hay.
Lâm Duẫn Nhi đứng cạnh thấy Giang Thành vất vả như thế, cô lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán cho anh, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ đau lòng.
“Thằng nhóc này có làm được không đấy? Thằng bé đã tắt thở lâu thế rồi còn gì?”
“Tôi thấy cậu ta đang cố quá thì có, tôi nghe nói Trung y chữa bệnh, có thể cứu người chết sống lại, đấy chẳng phải là trò đùa à.”
"Chưa chắc đâu.

Tôi từng thấy cậu thanh niên này rồi, cậu ấy đã cứu rất nhiều người mắc những căn bệnh người khác không thể chữa khỏi.


Cậu ấy có tài năng về y học rất tuyệt vời."
"Nhưng cậu bé này chết là do gã bác sĩ ở phòng khám đối diện.

Bây giờ cậu thanh niên này lại đưa về chữa trị.

Nếu đứa bé vẫn chết thì trách nhiệm sẽ thuộc về cậu ấy."
Khi những người xung quanh nhìn thấy Giang Thành đang cố gắng cứu đứa bé, họ cũng bắt đầu bàn tán.
Gã đàn ông khoác áo blouse trắng đeo dây chuyền vàng suýt nữa đã hại chết cậu bé này cũng chạy qua đây, ông ta muốn xem xem đứa trẻ đã chết chưa và liệu ông ta có cần chạy trốn không.
Vừa nghe những người xung quanh nói vậy, ông ta lập tức gào lên: "Đúng, đúng, nếu bây giờ thằng bé chết thì không liên quan gì đến tôi hết, tất cả đều là trách nhiệm của thằng đó."
Đương nhiên, gã đàn ông khoác blouse trắng không hề muốn dính líu gì đến chuyện này nữa, ông ta vội vã phủi sạch mọi trách nhiệm.
Mọi người vốn đã không hài lòng với việc ông ta sử dụng thuốc hết hạn, nhưng bây giờ khi nghe thấy ông ta thậm chí còn phun ra được câu này để trốn tránh trách nhiệm, mọi người lập tức càng khinh thường ông ta hơn.
“Ông còn mặt mũi để nói nữa hả, người ta thì muốn giúp ông giải quyết mớ lộn xộn ông gây ra, ông còn đứng đây mà nói mấy câu như thế hả, ông có còn là người không?”
“Cái đồ không biết xấu hổ này, người chết nên là ông mới đúng.”
Người đàn ông áo blouse trắng tưởng sẽ có người nói đỡ cho mình, nhưng khi thấy tình hình như này, ông ta vội vàng tiu nghỉu bỏ chạy.
Giang Thành liên tiếp đâm mười hai châm, sắc mặt anh trắng bệch.
“Bác sĩ Giang, anh còn cố được không? Hay là dừng lại đi?” Lâm Duẫn Nhi chưa từng thấy Giang Thành như thế này bao giờ, cô đau lòng nói.
Lâm Duẫn Nhi vừa nói xong, đứa bé vốn đang nằm trên giường không nhúc nhích bỗng khóc oà lên.
“Con ơi, con ơi?”
Đôi vợ chồng trung niên thấy con mình đột nhiên bật khóc, họ vội vàng bước tới và ôm chầm lấy thằng bé.

Giang Thành lúc này cạn kiệt sức lực, cả người lập tức mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống đất.
Nhưng may mắn thay Lâm Duẫn Nhi đang đứng bên cạnh lập tức ôm lấy anh, tay Giang Thành lại vô cùng không khéo chạm phải bộ ngực bầu bĩnh của Lâm Duẫn Nhi.
Nhưng Giang Trừng hiện tại quá mệt, anh không cảm giác được, Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt không nói gì thêm, cô cứ thế đỡ Giang Thành ngồi ở một bên.
“Trời ạ, còn sống, thằng bé thật sự sống lại.”
“Đây đúng là thần y mà, thằng bé đã như thế rồi mà vẫn cứu sống được, chuyện này thật sự quá thần kỳ.”
“Chẳng khác nào Hoa Đà tái thế, chết đi sống lại, sau này ngoài phòng khám Trung y này ra, tôi sẽ không tới bất cứ chỗ nào khác để khám nữa, kể cả phòng khám Tây y.”
Người chung quanh sôi nổi khen ngợi Giang Thành, Lâm Duẫn Nhi đỡ Giang Thành, trong lòng cũng tràn đầy tự hào.
“Anh bạn này, tôi không biết nên báo đáp cậu như thế nào mới tốt, chút tiền này của tôi đưa cả cho cậu,” Người đàn ông trung niên nhìn Giang Trừng đầy cảm kích.
Con trai của anh ta đã được cứu, điều này thật sự đã cứu sống cả gia đình họ, nếu đứa bé không còn nữa, anh ta thật sự không có ý định sống tiếp.
“Không cần, đứa bé còn nhỏ, không cần trả tiền gì hết, tôi cũng không tốn thuốc gì cả,” Giang Thành đẩy chỗ tiền lại.
Nhưng hai vợ chồng vẫn cố chấp để tiền lại, tuy bọn họ không hiểu gì về y học nhưng họ vẫn nhìn ra được, để cứu con trai họ, Giang Thành cũng đã rất vất vả.
Do đó bọn họ để tiền lại rồi rời khỏi phòng khám này.
“Đây mới là lương y như từ mẫu, đã cứu người, lại còn không cần tiền, gã lang băm kia là cái thá gì chứ, còn dùng thuốc giả nữa.”
“Đúng thế, quá vô nhân đạo, ai có lương tâm thì cùng tôi đi đập phòng khám của gã ta đi.”
“Đi, thật sự quá đáng giận, ban nãy gã còn nói mấy câu không ra gì như thế nữa chứ.”
Nói xong, rất nhiều người tức giận xông tới phòng khám tây y đối diện, người đàn ông mặc áo blouse trắng vốn định thu dọn đồ đạc bỏ đi thì bị chặn đường, đập cho một trận dã man.
Phòng khám vốn vừa tưng bừng khai trương cũng bị đập tan tành, y tá vừa được tuyển dụng tới cũng sợ hãi chạy mất.
“Tiểu Giang, kỹ thuật châm vừa rồi của con đúng là không hề đơn giản chút nào,” Dương Mai cũng tới chỗ Giang Thành, tán thưởng nói.
“Chỉ là liệu pháp châm cứu Hoàn Dương Châm bình thường thôi,” Giang Thành ngừng một chút, thản nhiên nói.
Dương Mai cũng hiểu sơ về y thuật, nghe Giang Thành nói vậy, bà cũng rất khiếp sợ, bà chỉ từng nghe qua về liệu pháp châm cứu Hoàn Dương, không ngờ lại thật sự được chứng kiến nó.
“Bác sĩ Giang, anh thật sự rất giỏi,” Lâm Duẫn Nhi ngồi bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ nói.
“Không có gì,” Giang Thành rất khiêm tốn nói.

Nhưng quả thật vừa rồi thực hiện liệu pháp châm cứu Hoàn Dương mười hai châm kia đã tiêu hao rất nhiều linh lực của anh, có lẽ nếu không nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày thì thật sự không thể khôi phục được.
Hai ngày sau, phòng khám của Lâm Duẫn Nhi có rất nhiều người nghe danh chạy tới khám bệnh, Giang Thành đành phải ở lại đây giúp đỡ.
Ở một nơi khác, trong phòng bệnh của ông Steve, Gela đang nổi trận lôi đình với Lương Hoa.
“Lương Hoa, có phải ông không định phẫu thuật cho bố tôi không? Ông đã liên tục từ chối suốt hai ngày rồi đấy." Gela bất mãn hét lên với Lương Hoa.
“Cô Gela, chúng tôi vẫn đang thảo luận về chi tiết của ca phẫu thuật,” Lương Hoa không còn cách nào khác ngoài từ chối nói.
“Water……”
Khi Gela đang định nổi giận thì cô chợt nghe thấy tiếng nói phát ra từ phía sau, cô quay đầu lại lập tức thấy người bố vốn đang hôn mê đã tỉnh dậy và đang muốn uống nước.
“Bố, bố tỉnh rồi?” Gela vội vàng bước tới kích động hỏi.
Steve gật đầu một cách khó nhọc.
Lương Hoa thấy tình huống này thì lập tức sốt ruột chạy qua chẩn đoán và điều trị khẩn cấp để kiểm tra tình trạng thể chất của Steve.
“Lương Hoa, thật đáng kinh ngạc, hệ tiêu hóa của Steve đã được phục hồi, tình trạng suy yếu của hệ hô hấp cũng được cải thiện rất nhiều, vì vậy ông ấy mới muốn uống nước,” Tạ Khôn hào hứng nói.
“Đúng vậy, tình hình co rút các cơ và dây thần kinh đã được kiềm chế, phản ứng căng thẳng thần kinh cũng ở trạng thái tốt.

cứ theo đà này, ông Steve có thể không cần làm phẫu thuật cũng được", Sau khi kiểm tra xong, giám đốc khoa thần kinh phấn khích nói.
Bác sĩ tham gia hội chẩn đều rất hào hứng nói, có thể cải thiện sức khoẻ của bệnh nhân đến mức độ này phải gọi là sáng tạo tầm cỡ thế kỷ.
Gela thấy vậy bỗng nghĩ tới loại thuốc mới hai ngày trước Lương Hoa cho bố mình uống.
“Lương Hoa, sức khoẻ của bố tôi tốt lên là do loại thuốc mới bố tôi dùng hai ngày trước sao?” Gela kích động hỏi.
“Đúng thế, là một vị thần y nghiên cứu điều chế tân dược ở Trung Quốc này,” Lương Hoa gật đầu nói.
“Là ai? Mau bảo người đó tới chữa bệnh cho bố tôi nhanh lên,” Gela kích động hỏi.
Lương Hoa trầm ngâm một chút, nói: “Thần y kia chính là Giang Thành, cậu bác sĩ Trung y mà cô Gela đuổi đi lúc trước đấy,”.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.