Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 166: Trưởng Khoa Ngạo Mạn





Khi Giang Thành nghe được lời trưởng khoa nói, anh có hơi sửng sốt, nhưng anh lập tức hiểu hẳn ông trưởng khoa này đang hiểu lầm mình.

“Trưởng khoa Lệ, hình như ông hiểu lầm rồi, tôi tới để dạy Trung y…”
“Người giới thiệu cậu tới là ai cũng đều không được, vốn dĩ đã không còn vị trí trống nữa, chẳng lẽ tôi còn có thể cho cậu một vị trí trí nhàn rỗi ngồi không hưởng lộc à, hơn nữa, ba cái thứ vớ vẩn như Trung y làm gì có ai học chứ? Thanh niên trẻ cậu đúng là không có mắt nhìn gì hết,” Lệ Học Thắng lạnh lùng nhìn Giang Thành, bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Giang Thành vốn còn đang muốn giải thích Lương Hoa đã bảo anh đến, nhưng thái độ của vị trưởng khoa này quá lạnh nhạt, điều này cho thấy rõ ông ta coi thường Trung y, cũng xem thường cả anh nữa.

“Được rồi, nếu ông đã nói thế thì tôi đi vậy,” Giang Thành thấy Trưởng khoa Lệ có thái độ không tốt như vậy, anh lập tức lạnh giọng nói, vốn dĩ anh còn muốn giảng dạy ở trường em gái mình học, để càng nhiều người hiểu biết hơn về Trung y cũng tốt, nhưng nếu trưởng khoa khoa y lại là người như này, anh thật sự không muốn tới đây dạy nữa.

“Ở đây tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết nên sẽ không tiễn cậu,” Lệ Học Thắng nhìn Giang Thành rời khỏi, cũng lạnh lùng nói.

Lệ Học Thắng vốn học Tây y, ông ta hoàn toàn không có bất cứ hứng thú gì với Trung y hết, hơn nữa ông ta cho rằng Trung y là một thứ gì đó rất cổ lỗ sĩ, lúc trước Lương Hoa đề cử một bác sĩ Trung y vô cùng tài giỏi tới đây, cộng thêm cô Alicia của Viện Y học Hoàng Gia Anh muốn tới dự thính nên ông ta mới đồng ý nhận việc này.

Trong mắt Lệ Học Thắng, ông ta nghĩ nếu đã là bác sĩ Trung y có học vấn uyên thâm thì chắc chắn phải là một người rất lớn tuổi, cho nên ông ta cũng không coi Giang Thành là người này mà tưởng Giang Thành chỉ là một người muốn đi cửa sau để tới đây dạy học.

“Cái ông bác sĩ già này cũng quá kiêu ngạo, đã đến giờ này rồi mà còn chưa tới,” Lệ Học Thắng rất bất mãn lẩm bẩm nói.

Giang Thành rời khỏi văn phòng trưởng khoa, gọi điện thoại cho Giang Lai hỏi: “Nhóc con, em đang ở đâu?”
“Anh à, em đang ở trong phòng học khiêu vũ, anh tới đây đi,” Giang Lai vừa thở hổn hển vừa nói, hiển nhiên cô vừa khiêu vũ xong.

“Ok,” Giang Thành ừ một tiếng, sau đó anh chạy qua phòng học khiêu vũ.

Khi đến phòng học khiêu vũ, Giang Thành nhìn thấy Trần Dao và Giang Lai, hai người đẹp đều búi tóc, mặc đồ khiêu vũ bó sát, thực hiện nhiều động tác vũ đạo tao nhã.

Phải nói là người học khiêu vũ có khí chất rất đặc biệt.


Lúc này, tóc Trần Dao bết lại trên trán, trên cổ cũng chảy rất nhiều mồ hôi, mồ hôi chảy từ cổ xuống thấm ướt đồ khiêu vũ mỏng manh khiến cô càng thêm hấp dẫn.

Động tác của Giang Lai bên cạnh tuy không chuẩn lắm nhưng trông cũng vẫn ra hình ra dạng, dù sao thì dáng người cô vốn đã rất chuẩn, lúc này lại càng thêm hút hồn.

“Anh, anh tới rồi,” Giang Lai nhìn thấy Giang Thành thì vui vẻ nhảy tới bên cạnh Giang Thành, trực tiếp ôm lấy cánh tay Giang Thành.

“Đúng thế, anh đến xem em khiêu vũ thế nào, học cũng khá đấy.

” Giang Thành cũng rất cưng chiều đưa tay ra xoa xoa mái đầu nhỏ của Giang Lai.

“Chủ yếu là do cô Trần dạy tốt,” Giang Lai cũng cười nhìn về phía Trần Dao bên kia.

Trần Dao thấy Giang Thành tới đây cũng vội vàng dừng động tác lại, cô cầm hai cái khăn lông, đưa cho Giang Lai một cái, cái còn lại thì dùng để lau mặt mình, nói: “Thầy Giang tới rồi, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp đó.


Giang Thành sửng sốt, hiển nhiên là Giang Lai đã nói chuyện mình sắp tới dạy cho Trần Dao biết, nhưng Giang Thành lại bất đắc dĩ lắc đầu cười một cái, nói: “Làm đồng nghiệp thì chắc là không được rồi, có lẽ tôi còn không thể làm giáo viên ở đây ấy chứ.


“Hả? Tại sao chứ?” Trần Dao kinh ngạc vội vàng hỏi, cô cũng hiểu biết ít nhiều về kiến thức y học của Giang Thành, ngay cả bệnh của em trai cô anh cũng có thể chữa khỏi được nữa là.

“Anh, có chuyện gì sao?” Giang Lai cũng thắc mắc hỏi, hiện tại cô cảm thấy anh cô gần như là một người toàn năng không gì không làm được, sao có thể nói đến làm giáo viên mà còn không đủ tư cách chứ.

“Không có gì, chỉ là Khoa y của trường em không hứng thú với Trung y mấy,” Giang Thành cũng thản nhiên nói.

“Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát lắm, không làm thì không làm, y thuật của anh cao siêu như thế, đến đâu mà chả được chào đón, đúng lúc tôi có quen hiệu trưởng của một trường Đại học Trung y khác, hay là anh thử qua bên đó xem xem?” Trần Dao vội vàng an ủi Giang Thành.

Giang Thành vốn dĩ cũng không quá đặt nặng chuyện đến đây làm giáo viên, nên anh cười và nói: “Cũng được, chúng ta ra ngoài đi dạo, tiện thể thảo luận về chuyện này luôn.



“Tôi và Giang Lai thay quần áo rồi ra ngay,” Trần Dao nói xong thì kéo tay Giang Lai chạy vào phòng thay đồ.

Lúc này, ở lối vào Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Lư Dương, một chiếc xe Lincoln rất sang trọng đi tới, phía sau có mấy chiếc xe nối đuôi, tạo thành một đoàn xe rất sang trọng.

Khi đoàn xe chạy tới trước cổng bệnh viện, nhân viên bảo vệ nhìn biển số xe xong thì nhanh chóng nâng lan can, sau đó cúi chào với người bên trong xe.

“Người kia là ai thế? Sao lại có xe đưa xe rước phô trương vậy?” Một nhân viên bảo vệ khác tò mò hỏi.

"Tôi cũng không biết, chỉ biết đó là một cô gái nước ngoài, nhưng mà đúng là rất phô trương".

Một nhân viên bảo vệ khác cũng nói.

Vừa nghe vậy, nhân viên bảo vệ đứng ở cửa lập tức càng tò mò hơn về đoàn xe, anh nhìn đoàn xe chạy tới cửa tòa nhà rồi từ từ dừng lại, tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa sau ra, cẩn thận lấy tay che ở phía trên cửa xe.

Chỉ thấy một cẳng chân thon dài trắng nõn nà vươn ra từ trong cửa xe, người phụ nữ bước ra mặc một chiếc đầm cúp ngực, dáng người cao gầy, nước da trắng mịn, mái tóc vàng kim bung xoã trên vai, cả người toả ra hơi thở quý phái.

“Ôi, Alicia thân yêu của tôi,” Gela thấy Alicia bước từ trên xe xuống, cô rất vui, vội vàng tiến lên ôm cô bạn mình một cái.

“Gela yêu dấu,” Alicia cũng tặng cho bạn mình một cái hôn đáp lễ, nói: "Tôi rất vui khi biết bố cậu đã bình phục, nên là hôm nay tôi quay lại để thăm bác.

"
“Đúng đó, thật ra tôi còn bất ngờ hơn cậu nhiều,” Gela nói rồi khoác lấy cánh tay Alicia.

“Cô Alicia,” Lương Hoa cũng hơi khom người chào hỏi Alicia.


“Lương Hoa, lâu rồi chưa gặp,” Alicia cũng mỉm cười chào Lương Hoa, trước kia, khi đến Trung Quốc giao lưu y học, cô cũng đã gặp Lương Hoa, cô rất bội phục với kinh nghiệm phẫu thuật của Lương Hoa.

“Cô Alicia, chuyện chúng tôi mời cô tới dự thính một buổi diễn thuyết ở Đại học Lư Dương đã được sắp xếp ổn thoả rồi,” Lương Hoa cũng nghiêm túc nói.

“Được, tôi tới thăm bác Steve xong rồi sẽ qua đó,” Alicia cũng nhìn Lương Hoa nói, sau đó hai người phụ nữ ngoại quốc xinh đẹp cùng nhau đi vào bệnh viện.

Khi Alicia tận mắt nhìn thấy Steve đang tập đi, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của cô lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ: "Không thể nào, thật sự quá thần kỳ.

"
“Alicia, lâu rồi không gặp,” Steve mỉm cười chào Alicia.

“Steve, thấy bác bình phục thế này, thật sự quá tốt rồi,” Alicia mỉm cười và tặng cho Steve một cái ôm.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Alicia biết được Giang Thành chỉ dùng châm đâm lên người ông vài phát đã giúp ông bình phục lại rồi, cô lập tức càng thêm hứng thú với Giang Thành.

“Ôi trời ạ, nghe mọi người nói xong, tôi càng muốn gặp anh bác sĩ Trung y thần kỳ kia hơn rồi,” Alicia sốt ruột nói.

“Yên tâm đi, Lương Hoa đã sắp xếp ổn thoả rồi,” Gela vừa nói vừa nhìn Alicia.

Alicia lại trò chuyện cùng ông Steve thêm một lúc nữa, sau đó cô theo Lương Hoa tới Đại học Lư Dương.

Để cho chắc chắn, Lương Hoa lại gọi cho Lệ Học Thắng một cuộc điện thoại, hỏi: “Trưởng khoa Lệ, cậu bác sĩ Trung y tôi tiến cử đến chưa?”
Lệ Học Thắng nghe được câu hỏi của Lương Hoa, gã lập tức bất mãn nói: “Lương Hoa, tôi còn đang định hỏi ông đấy, tới giờ này rồi mà chẳng thấy cái bóng của người ông tiến cử đâu cả.


Lương Hoa nghe Lệ Học Thắng nói vậy, trong lòng ông lộp bộp, vội vàng nói: “Không thể nào, Tiểu Giang không phải người như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ đi mà.


“Ông ta không tới cũng chẳng sao hết, tôi sẽ sắp xếp một bác sĩ Tây y đến diễn thuyết, chắc chắn tốt hơn Trung y nhiều, cứ thế đi,” Lệ Học Thắng nói xong trực tiếp cúp điện thoại.


Lương Hoa lập tức sững sờ, ông cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, bèn vội vàng bấm điện thoại gọi cho Giang Thành, hỏi: “Tiểu giang, cậu bận chuyện gì nên mới không tới Đại học Lư Dương được à?”
“Lương Hoa, tôi đã tới gặp Trưởng khoa Lệ rồi, nhưng ông ta không chào đón tôi, cũng chẳng coi Trung y ra gì, nên là tôi đi rồi,” Giang Thành giải thích qua điện thoại.

Lương Hoa nghe vậy, lửa giận trong lòng lập tức cháy dữ dội, ông hoàn toàn không ngờ Lệ Học Thắng kia lại dám đối xử với Giang Thành như thế, còn nói dối ông là Giang Thành không đến, đúng là quá buồn cười.

Hơn nữa cô Alicia cũng sắp tới rồi, lần này cô ấy cố ý tới Trung Quốc là để nghe Giang Thành diễn thuyết, kết quả cậu ấy lại không đến, chuyện này chắc chắn sẽ khiến cô Alicia tức giận.

“Bác sĩ Giang, tôi…”
“Lương Hoa, chú đừng nói gì nữa, với thái độ đó của Trưởng khoa Lệ, tôi cũng không muốn ở lại đấy giảng dạy nữa," Giang Thành vừa nói vừa cúp điện thoại.

Lương Hoa vừa nghe vậy lập tức vô cùng tức giận, Lệ Học Thắng ơi là Lệ Học Thắng, ông đúng là biết cách tự tìm đường chết cho mình mà.

Lương Hoa còn muốn thử một chút xem còn cơ hội vãn hồi không, ông vội vàng gọi lại cho Lệ Học Thắng, nhưng Lệ Học Thắng vừa thấy người gọi đến là Lương Hoa, gã dứt khoát cúp máy.

Khi đoàn xe của Alicia tới Đại học Lư Dương, Lệ Học Thắng vội vàng dẫn người ra tiếp đón, khi nhìn thấy Alicia, gã càng thêm vui vẻ nói: “Cô Alicia, chào mừng cô.


“Xin chào Trưởng khoa Lệ, tôi cố tình tới đây một chuyến để nghe bác sĩ Giang diễn thuyết về Trung y,” Alicia cười nói.

“Ây dà, cô Alicia, cái ông già Trung y kia không hề đến,” Lệ Học Thắng vội vàng nói.

“Không đến?”
Trong lòng Alicia lập tức cảm thấy không vui, hỏi.

“Đúng thế, nhưng cô cứ yên tâm, ngành y học Tây y của chúng ta có không rất nhiều giáo sư nổi tiếng, tôi đã dàn xếp xong để cô có thể dự thính rồi,” Lệ Học Thắng cười nói.

Alicia vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, cô lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, thứ tôi muốn nghe chính là bài diễn thuyết của bác sĩ Giang Thành, một bác sĩ Trung y trẻ tuổi và xuất sắc như anh ấy không phải ai cũng có thể sánh được, nếu anh ấy không ở đây, tôi đành phải trở về thôi.


Lệ Học Thắng nghe thấy cô nói vậy thì sửng sốt, bác sĩ Trung y trẻ tuổi và xuất sắc? Chẳng lẽ là người tới vào buổi sáng kia?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.