Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 181: Ông Bác Thiếu Đạo Đức





Từ xưa tới nay Giang Thành chưa bao giờ là một người tàn nhẫn, chỉ khi nào bị dồn tới đường cùng thì anh mới tức giận, lý do lần này cũng vậy.

Giang Thành đã cho Tiêu Nghị cơ hội, bảo anh ta đừng tới làm phiền anh nữa nhưng anh ta vẫn cố chấp đến gây sự, đây đã là lần thứ ba, anh không thể tiếp tục nhường nhịn anh ta được nữa.

Tiêu Nghị nghe Giang Thành nói vậy thì sợ hãi nuốt nước bọt, anh ta không muốn mất đi bàn tay quý giá của mình, chưa kể đến việc chém tay bây giờ đau đến mức nào, chỉ riêng việc mất đi một bàn tay thôi đã dẫn đến bao nhiêu sự bất tiện trong tương lai, nhất là việc “làm” với phụ nữ.

“Anh Giang, xin anh tha cho tôi lần này thôi, từ nay về sau tôi chắc chắn sẽ không bao giờ gây phiền toái cho anh nữa, cũng sẽ không đến làm phiền Dương Mật Nhi nữa, tôi biết sai rồi ạ.

” Tiêu Nghị vừa nói vừa dập đầu với Giang Thành.

Hiện tại Tiêu Nghị chỉ mong Giang Thành có thể tha cho anh ta lần này, chỉ cần anh ta cầu xin thì nhất định sẽ được.

“Tôi nói rồi, một là anh tự chặt tay, hai là tôi chém nó thay anh.

” Giang Thành lạnh lùng nhìn Tiêu Nghị, nói: “Nếu anh không đồng ý thì đừng trách tôi không khách khí.


“Không được, tôi không thể thiếu một bàn tay được, nếu anh chặt tay tôi thì không bằng giết tôi đi.

” Tiêu Nghị phẫn nộ đứng phắt dậy nhìn Giang Thành, anh ta có một niềm tin vững chắc rằng chắc chắn Giang Thành không dám giết người, anh ta chỉ cần hung hăng một chút thì nhất định anh sẽ bỏ cuộc thôi.

“Hửm? Mày nghĩ tao không dám giết mày, phải không?” Giang Thành nhếch một bên lông mày lên, sát khí lạnh như băng tỏa ra từ ánh mắt anh.

“Mày bảo mất một tay còn không bằng chết cho xong chuyện?” Lục Gia chống gậy gian nan đứng lên từ xe lăn, bước tới trước mặt Tiêu Nghị và hỏi.

Tiêu Nghị còn tưởng Lục Gia đang có ý định nói đỡ cho mình, vội vàng khẳng định lại: “Đúng vậy, muốn chặt tay tôi không bằng giết tôi luôn đi.


“Được, nếu vậy thì mày đi chết luôn đi.

” Lục Gia rút súng ra, nhắm thẳng vào đầu Tiêu Nghị, không hề do dự bóp cò súng.

Ầm!
Tiếng súng nổ vang lên khiến Tiêu Nghị cảm thấy lỗ tai ong ong, viên đạn xuyên qua lỗ tai của anh ta, đâm xuống mặt đất làm một lớp bụi đất văng lên.

Tiếng súng đinh tai nhức óc, cơn đau tê dại từ lỗ tai khiến Tiêu Nghị sợ run cả người, chân thì run lập cập, thậm chí còn có mùi nước tiểu thoang thoảng xuất hiện.

Tiêu Nghị sợ đái cả ra quần, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy lưỡi hái tử thần kề sát bên cổ như vậy, hơn nữa người duy nhất có thể che chở cho anh ta là Lục Gia cũng muốn giết anh ta, anh ta thật sự không còn lòng dũng cảm để hung hăng nữa.


“Phát súng tiếp theo, tao sẽ không bắn trượt đâu.

” Lục Gia hung ác nhìn Tiêu Nghị.

“Lục Gia, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.

” Tiêu Nghị quỳ trên đất dập đầu với Lục Gia, đồng thời dập đầu với Giang Thành, nói: “Tay của tôi…”
Tiêu Nghị chưa dứt lời, Lục Gia đã dùng súng bắn liên tiếp hai phát vào tay Tiêu Nghị khiến bàn tay của anh ta ngay lập tức trở nên máu me nhầy nhụa.

“Á…” Tiêu Nghị đau đến mức ngã lăn ra đất, ôm tay lăn lộn.

“Anh Giang, tay nó đã phế rồi, nó đã nói xin lỗi, tôi cũng đã dạy dỗ nó rồi, xin hỏi cho nó đi được chưa? Tôi hứa sẽ không để nó dám có mơ tưởng viển vông về cô Dương nữa.

” Lục Gia nhìn Giang Thành, nghiêm giọng nói.

“Xin Lục Gia cứ tự nhiên.

” Giang Thành nhìn Lục Gia, bình tĩnh đáp.

Lục Gia nhìn Tiêu Nghị kêu thảm nằm lăn trên đất, lập tức gọi người khiên anh ta đi chỗ khác, sau đó dẫn người của mình rời khỏi nơi này.

Giang Thành cũng biết, cách làm lần này của Lục Gia coi như đã nể mặt anh lắm rồi nên anh không làm khó dễ người ta nữa.

“Giang Thành, anh cũng giỏi nhỉ? Sao lần nào Lục Gia nhìn thấy anh cũng như chuột thấy mèo vậy?”
Trước đó Dương Mật Nhi còn đổ mồ hôi lạnh vì hành động của Giang Thành, không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết một cách đơn giản như vậy, hơn nữa được chứng kiến dáng vẻ thê thảm của tên khốn Tiêu Nghị kia cũng khiến Dương Mật Nhi thấy cực kỳ hả dạ.

“Có lẽ do trên người tôi có khí thế của Bá Vương nên anh ta mới sợ hãi như vậy.

” Giang Thành giải thích rất tùy ý, lần trước anh dùng thủ đoạn quyết đoán làm bị thương bao nhiêu đàn em của anh ta, khiến họ phải nhập viện nên bây giờ anh ta sợ hãi là phải.

Nếu tên Lục Gia này còn không biết điều đến đối đầu với anh thì anh chỉ đành ra tay dạy dỗ thêm lần nữa.

“Khí thế Bá vương? Sao anh lại tự mắng bản thân vậy?” Dương Mật Nhi che miệng cười trộm.

Giang Thành không biết nói gì hơn: “Là Bá vương chứ có phải ‘ba ba’ vương đâu.


“Rồi rồi, tôi nói giỡn ấy mà.


” Dương Mật Nhi lườm Giang Thành một cái, nói: “Sao anh như khúc gỗ thế hả, không biết sao anh lại kiếm được người vợ xinh đẹp như vậy.


Giang Thành nghe thấy Dương Mật Nhi nói vậy thì sửng sốt, đúng vậy, Hứa Tình cũng thường xuyên mắng anh là thẳng nam, giống như khúc gỗ.

“Vậy cô nghĩ tôi nên đối xử với vợ tôi như thế nào thì mới không phải thẳng nam?” Giang Thành nói với Dương Mật Nhi, đúng lúc cô ấy cũng là phụ nữ, anh có thể học hỏi kinh nghiệm hay ho từ cô.

“Chuyện này à, anh phải biết phụ nữ đều nói một đằng làm một nẻo, lúc cổ giận không cho anh làm gì, thật ra cổ đang hy vọng anh làm thế, nếu anh không làm thì cổ mới giận thật.

” Dương Mật Nhi vừa ăn cơm vừa nói với Giang Thành.

Giang Thành cẩn thận suy ngẫm, chợt nhớ tới có một lần, Hứa Tình tức giận không cho anh lên giường ngủ chung, anh thành thật trải đệm ra nằm dưới đất ngủ, không dám làm gì, chẳng trách hôm sau Hứa Tình còn tức giận hơn.

Đôi khi anh muốn ôm Hứa Tình nhưng bị từ chối, vì bị từ chối nên anh không ôm nữa, cuối cùng Hứa Tình vẫn tức giận, anh còn không biết tại sao cô lại giận, đến tận bây giờ anh mới biết lý do.

“Thì ra là như vậy, cảm ơn cô.

” Giang Thành rất biết ơn Dương Mật Nhi.

“Không cần cảm ơn, dù sao anh vừa giúp tôi xong nên coi như huề.

” Dương Mật Nhi cười nói với Giang Thành.

Giang Thành lại hỏi Dương Mật Nhi thêm rất nhiều câu hỏi về chủ đề theo đuổi cô gái anh yêu, vừa ăn cơm vừa trò chuyện nên thời gian trôi đi rất nhanh.

“Nói rồi đấy, ngày mai tôi bảo người đại diện của công ty của tôi liên lạc với cô, tên cô ấy là Tiêu Duyệt Nhiên, là fan của cô.

” Giang Thành cùng Dương Mật Nhi ra khỏi nhà ăn, vừa đi vừa nói chuyện.

“Thật hả? Tiêu Duyệt Nhiên, tên hay thật, có phải người đẹp chân dài không?” Dương Mật Nhi chắp tay sau người, hỏi Giang Thành.

“Đúng thế, làm sao vậy?” Giang Thành hỏi.

“Chậc chậc chậc, biết ngay người đẹp chân dài bên cạnh anh nhiều như mây, thế mà không sợ vợ anh ghen à.

” Dương Mật Nhi trợn mắt nói với Giang Thành.


Giang Thành nghĩ hình như đúng là bên cạnh anh có rất nhiều người đẹp, lần trước Hứa Tình còn ghen với Tiêu Duyệt Nhiên, ghen với cả cô Baby Jera.

“Được, tôi về trước đã, anh cũng về sớm đi, không vợ anh ghen bây giờ.

” Dương Mật Nhi vừa nhìn Giang Thành vừa nói.

Vừa nói hết lời thì chuông điện thoại của Dương Mật Nhi reo lên, cô ấy nhìn lướt qua, là điện thoại của dì giúp việc nhà cô ấy.

“Alo, dì Từ?” Dương Mật Nhi nhận cuộc gọi, hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
“Cô Dương ơi cô mau về đi, bác của cô lại tới nữa, đang lật tung nhà tìm đồ, nhà lộn xộn lắm rồi, tôi ngăn anh ta mà không được.

” Tiếng nói khó xử của dì Từ vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

“Ông ta lại tới nữa?”
Dương Mật Nhi không biết nên đưa ra lời bình luận thế nào cho hợp, vội vàng nói: “Được, dì đừng vội, tôi về ngay đây.


Dương Mật Nhi vừa nói xong đã cúp điện thoại, dáng vẻ đầy nôn nóng.

“Có chuyện gì sao?” Giang Thành thấy Dương Mật Nhi hành động như vậy thì lo lắng hỏi.

“Không có chuyện gì cả, nhà tôi xảy ra chút chuyện, tôi muốn về nhanh nhất có thể.

” Dương Mật Nhi vừa nói xong đã định lên xe.

“Đừng vội, để tôi về cùng cô.

” Giang Thành ngồi luôn lên ghế lái phụ.

Dương Mật Nhi thấy Giang Thành kiên quyết đi theo nên không nói thêm gì, dù sao anh đi là để giúp cô ấy mà, nếu không thì đúng là cô ấy không biết nên xử lý ông bác vô lại của mình như thế nào.

Dương Mật Nhi phi như bay về nhà, vội vàng vào nhà, khi đẩy cổng ra thì đã thấy cửa nhà bị mở toang hoang, đồ đạc lộn xộn khắp nơi, thứ gì cũng bị lục tung hết cả.

Dương Mật Nhi vội vàng vào phòng đã thấy dì Từ lo âu đứng giữa phòng khách.

“Cô Dương, cuối cùng cô cũng về rồi, bác của cô ở trong đó.

” Dì Tử chỉ vào phòng ngủ của Dương Mật Nhi.

Dương Mật Nhi gật đầu, vội vàng bước về hướng phòng ngủ, vừa nhìn đã thấy một người đàn ông đang đạp chân lên ghế sờ soạng nóc tủ quần áo.

“Bác đang làm gì thế?” Dương Mật Nhi không khách khí hét lên với người đàn ông đó.

“Mật Nhi, cháu đã về rồi.


” Người đàn ông thấy Dương Mật Nhi đã về thì nhảy xuống: “Còn hỏi bác đang làm gì? Bác không còn tiền, tìm giấy tờ của cái nhà ông ngoại cháu để lại.


“Ông ngoại để nó lại cho mẹ cháu, bác không thể động vào.

” Dương Mật Nhi lạnh lùng nói.

“Sao có thể để cho mẹ cháu được, mẹ cháu đã sớm chết rồi nên hiện tại bác mới là người thừa kế nó.

” Người đàn ông tức giận nói.

“Không được.

” Dương Mật Nhi hừ lạnh, nói thẳng.

“Không được?” Người đàn ông cười mỉa một tiếng rồi nói: “Cũng được, vậy đưa tiền cho bác, nếu không phải hai bác cho cháu tiền ăn tiền học thì sao cháu có tương lai sáng lạn như hôm nay? Mau đưa đây!”
Dương Mật Nhi vừa nghe thì đã nổi giận đùng đùng: “Bác còn muốn tiền gì nữa? Tiền đóng phim mấy năm nay cháu đã dùng để trả nợ hai bác hết rồi, số đó ít nhất cũng mấy trăm vạn, bác còn muốn gì nữa?”
“Mấy trăm vạn đủ làm gì? Số đó còn không đủ vài lần đánh bạc của tao, tao có công ơn dưỡng dục mày, nếu mày là đứa biết cảm ơn thì đưa tiền không thì đưa giấy tờ của nhà cũ cho tao.

” Người đàn ông không thèm nói lý với Dương Mật Nhi.

“Không được, căn nhà đó là di vật của mẹ cháu, dù có chuyện gì cũng không được động vào nó.

” Dương Mật Nhi kiên quyết nói.

“Vậy mau đưa tiền cho tao, đưa một trăm vạn là được.

” Người đàn ông mất kiên nhẫn thò tay ra quát.

“Bác nghĩ cháu là cái ATM của bác đó hả? Cháu kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Mà bác mở miệng đã đòi một trăm vạn?” Dương Mật Nhi bất lực nói.

“Mày là siêu sao cơ mà, không phải ngủ với mấy ông đạo diễn nào đó xong thì mấy trăm vạn tới tay luôn à? Còn tiếc rẻ một trăm vạn?” Người đàn ông cười nhạo Dương Mật Nhi.

Dương Mật Nhi sắp tức chết, đây mà là lời bác ruột nói với cháu gái sao.

“Bác đi đi, cháu nợ bác cái gì cháu đã sớm trả hết rồi, nếu bác không đi thì cháu sẽ báo cảnh sát.

” Dương Mật Nhi cứng rắn nói.

“Con điếm vong ân phụ nghĩa, muốn báo cảnh sát bắt tao? Mẹ kiếp hôm nay tao phải thay mẹ mày dạy lại mày mới được.

” Người đàn ông vừa nói vừa giơ tay nhắm thẳng vào mặt Dương Mật Nhi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.