“Họ Hỏa?” Giang Thành nhíu mày lại, theo bản năng nhìn về phía Hỏa Linh Lung
“Đúng, nhìn có vẻ rất kiêu ngạo.” Hứa Tình không vui nói.
“Anh hiểu rồi, anh sẽ về ngay.” Giang Thành nói qua điện thoại rồi cúp máy.
Hỏa Linh Lung cũng nghe được một số nội dung trên điện thoại nhắc tới nhà họ Hỏa, cô ta lập tức nhìn về phía Giang Thành hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hình như vừa rồi tôi nghe nhắc đến nhà họ Hỏa?"
“Đúng vậy, nghe nói có người của nhà họ Hỏa tới Giang Nam.” Giang Thành nói với Hỏa Linh Lung.
Nghe vậy, sắc mặt của Hỏa Linh Lung đột nhiên thay đổi, cô ta không ngờ rằng mình đã rời khỏi chỗ đó, kết quả nhà họ Hỏa vẫn đuổi theo/
"Đám người này thật đúng là không bằng cầm thú.
Tôi đã trở về rồi, bọn họ còn muốn gì nữa? Lại muốn quấy rầy cậu ư?" Hỏa Linh Lung tức giận hét lên.
Rõ ràng là cô ta thật sự cảm thấy đối phương chèn ép người khác quá đáng, cô ta cho rằng người của nhà họ Hỏa tới để trả thù cho Hỏa Thiêu Phong, nên muốn tìm Giang Thành.
“Không phải bởi vì chị nên mới đến tìm tôi đâu, hình như là muốn khám bệnh.” Giang Thành nói với Hỏa Linh Lung.
“Khám bệnh?"
Hỏa Linh Lung khẽ cau mày, sau đó lập tức nhớ ra một chuyện, cô bèn nói:
“Tôi nhớ rồi, ông cụ họ Hỏa bị bệnh mà mãi không khỏe.
Chắc vì vậy nên bọn họ mới tới gặp cậu."
“Tôi không mong cậu chữa bệnh cho ông ta đâu, ông già đó nên chết vì bệnh mới phải." Hỏa Linh Lung tức giận nói, bởi vì cảm xúc khá kích động nên bộ ngực đầy đặn cũng phập phồng kịch liệt.
Hiển nhiên oán hận của Hỏa Linh Lung đối với nhà họ Hỏa không phải ở mức bình thường.
“Không, có thể cứu.” Giang Thành nghiêm túc nói với Hỏa Linh Lung
“Tại sao phải cứu người như vậy?” Hỏa Linh Lung nghe xong, lập tức khó hiểu hỏi.
“Bởi vì tôi muốn cho chị một cơ hội trả thù.” Giang Thành nhìn Hỏa Linh Lung nghiêm túc nói, anh vốn là muốn dùng biện pháp tương đối mạnh để ép buộc nhà họ Hỏa xin lỗi, nhưng bây giờ anh đột nhiên nghĩ ra một cách hay để làm cho đối phương không thể không xin lỗi.
“Cơ hội nào?"
"Trên thực tế, có cơ hội hay không phụ thuộc vào việc ông cụ họ Hỏa bị bệnh như thế nào.
Bệnh càng nặng thì cơ hội càng lớn." Giang Thành nhìn Hỏa Linh Lung.
"Thực sự là rất nghiêm trọng, nghe nói tìm rất nhiều bác sĩ cũng vô ích.” Hỏa Linh Lung trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói, dẫu sao lúc rời đi, cô ta cũng hỏi thăm qua vài tình hình của nhà họ Hỏa.
“Tốt rồi, nếu đã nói như vậy, chị cùng tôi đi, chỉ cần chị nhìn thấy bọn họ không tỏ ra yếu thế là được.” Giang Thành đứng dậy nhìn Hỏa Linh Lung.
"Cậu yên tâm đi, bây giờ tôi hận bọn họ đến chết, nên tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu thế đâu.” Hỏa Linh Lung vừa nói vừa tức giận siết chặt nắm đấm.
Hỏa Linh Lung vào phòng thay quần áo, trang điểm lại rồi mới cùng Giang Thành rời khỏi đây.
Bệnh viện số một thành phố Lư Dương.
"Bác sĩ Giang này lề mề quá đi mất." Người lái xe trung niên đi tới đi lui trong phòng làm việc của Giang Thành, khuôn mặt ông ta hết sức khó chịu.
“Người sở hữu y thuật cao siêu, hơi kiêu ngạo cũng có thể hiểu được.” Hỏa Văn Vũ nhìn giờ trên đồng hồ, trán cau lại khó chịu.
"Chưa chắc mà, bác sĩ Giang này có thực sự thần thông như ông Lôi nói không? Căn bệnh nghiêm trọng kia được chữa khỏi ở một bệnh viện nhỏ ở Lư Dương sao?" Người lái xe trung niên có chút nghi ngờ nói.
Ngày xưa Ông Khương Vũ và ông cụ Hỏa là đồng đội thời chiến tranh nên bình thường cũng hay liên lạc với nhau.
Bởi vậy ông cụ Hỏa mới biết tin ông Khương Vũ sắp qua đời vì bệnh hiểm nghèo, nhưng lại khỏi trong một thời gian ngắn.
Vì thế ông cụ Hỏa mới hỏi thăm tình hình, nghe nói Giang thần y ở đây trị khỏi được, bèn để Hỏa Văn Vũ mời Giang Thành đến Giang Nam.
"Tôi cũng đã nghi ngờ, nhưng ông cụ nhà chúng ta đã quyết rồi.
Ông Khương Vũ cũng sắp xuống mồ, thế mà lại được cứu mạng.
Chúng ta không muốn tin cũng không được..." Hỏa Văn Vũ thản nhiên nói.
Mặc dù ngoài miệng ông ta nói như vậy nhưng trong lòng thầm chửi thần y chó má gì chứ, chắc chỉ giỏi hơn những bác sĩ bình thường một ít, ăn may mới chữa khỏi bệnh cho ông Khương Vũ.
Khi Hỏa Văn Vũ đang nói chuyện phiếm với tài xế, cửa văn phòng đột nhiên mở ra, Giang Thành bước vào trước tiên.
"Chào cậu, bác sĩ Giang...!Là cậu à?"
Người tài xế trung niên đang chuẩn bị lễ phép chào hỏi bác sĩ Giang để gây ấn tượng tốt.
Nhưng ông ta không ngờ người thanh niên đi vào không phải ai khác, mà chính là chàng trai bị ông ta phóng xe bắn nước lên người trước đấy.
“Đồ ngốc như cậu mà cũng biết đến gặp bác sĩ để khám bệnh ư?” Người lái xe trung niên lập tứ cười lạnh, mỉa mai Giang Thành.
“Là hai người hả?” Trước đó Giang Thành đã nhìn thấy người trong xe, hai người này lái xe ở làn đường cấm xe chạy, còn làm nước bắn tung tóe, ướt hết quần áo của anh nữa.
Không đợi người lái xe trung niên nói tiếp, Hỏa Linh Lung cũng từ bên ngoài bước vào, cô mặc một chiếc áo sơ mi ren nhỏ màu tím, bên dưới là một chiếc váy xếp ly, trông hết sức gợi cảm và nóng bỏng.
Nhìn thấy Hỏa Linh Lung bước vào, Hỏa Văn Vũ mở to mắt, trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sô pha.
"Con ranh thối này, mày vẫn dám xuất hiện trước mặt tao à?"
Hỏa Văn Vũ nhìn Hỏa Linh Lung, tức giận quát.
“Tại sao tôi không dám xuất hiện trước mặt ông chứ?” Hỏa Linh Lung không có ý nhượng bộ, cô ta nhìn thẳng vào Hỏa Văn Vũ và nói: “Dù là lúc đầu hay bây giờ, đều là các người có lỗi với tôi và mẹ tôi trước, người nên áy náy phải là các người."
Khi Hỏa Văn Vũ nghe thấy những lời của Hỏa Linh Lung, ông ta tức giận quá mà bật cười.
“Ha ha, mày còn có mặt mũi nói à, nếu mẹ của mày, con điếm ấy không đi quyến rũ đàn ông, thì hai mẹ con mày sẽ có kết cục lưu lạc như vậy sao?” Hỏa Văn Vũ tức giận gầm lên.
"Nói hươu nói vượn, rõ ràng là Hỏa Kỳ Lân đã cưỡng ép cướp dâu để lấy mẹ tôi, khi đó mẹ tôi đã mang thai tôi rồi.
Ông ta dựa vào đâu mà đổ sai lầm lên người hai mẹ con tôi chứ?" Hỏa Linh Lung tức giận gầm lên.
Bao nhiêu năm nay cô ta đều bị nhà họ Hỏa làm cho nhục nhã, mẹ của cô ta cũng bị người khác khinh bỉ, nhất là sau khi cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Hỏa, mọi người đều mắng chửi cô ta, nhiều năm chịu nhục nhã như vậy căn bản không phải là lỗi của mẹ cô ta, dựa vào đâu mà muốn cô ta và mẹ cô ta phải gánh chịu.
“Còn dám mạnh miệng, dù sao Hoắc Kỳ Lân cũng là bố nuôi của mày, mày dám gọi thẳng tên ông ấy hả?” Hỏa Văn Vũ tức giận gầm lên.
"Ông ta không xứng đáng với chữ ‘bố kia.
Ông ta đã cướp mẹ tôi đi và không có trách nhiệm với mẹ tôi.
Ông ta còn thoải mái cho người khác làm nhục mẹ con tôi.
Ông ta chính là kẻ vô dụng.” Khuôn mặt Hỏa Linh Lung lạnh lùng, nói bằng giọng căm phẫn.
“Này, cái con xấu xa, mày càng nói càng hăng hái nhỉ?”
Người tài xế trung niên nghe Hỏa Linh Lung nói như vậy, ông ta lập tức cảm thấy cơ hội biểu diễn của mình đến rồi, vừa nói vừa đi tới trước mặt Hỏa Linh Lung: "Hôm nay tao sẽ cố gắng dạy cho mày một bài học, thay người mẹ vô liêm sỉ của mày."
Người tài xế trung niên nói xong thì giơ tay định đánh Hỏa Linh Lung, khi cái tát của ông ta sắp đánh vào mặt Hỏa Linh Lung, đột nhiên ông ta cảm thấy mặt mày đau nhói, cả người bị đánh bay ra ngoài.
“Tôi ghét nhất là người đánh phụ nữ.” Giang Thành đứng chắn trước mặt Hỏa Linh Lung, anh lạnh lùng nhìn gã tài xế trung niên đang vất vả đứng lên kia.
Lần trước, sau khi anh bị người tài xế này làm ướt quần áo, Giang Thành đã muốn dạy cho ông ta một bài học rồi.
Cuối cùng giờ cũng có cơ hội dạy dỗ ông ta, Giang Thành cũng không ngờ mình sẽ gặp được ông ta nhanh như vậy.
“Con mẹ nó, cậu dám đánh tôi à..."
Tài xế trung niên giận dữ hét, ông ta định xông lên đánh lại nhưng lại bị Hỏa Văn Vũ ngăn lại.
“Chắc là con điếm thối tha này lại lẳng lơ đi quyến rũ đàn ông rồi nhỉ? Quả nhiên đức hạnh của mày y chang mẹ, chỉ biết dụ dỗ đàn ông." Hỏa Văn Vũ thấy Giang Thành đánh nhau giỏi bèn lạnh giọng nói.
“Nếu cái miệng của ông còn ô uế nữa, có tin kết cục của ông sẽ giống ông ta không?” Ánh mắt của Giang Thành lạnh lùng nhìn Hỏa Văn Vũ.
"Vậy sao? Cậu càn rỡ quá thì phải? Chuyện cậu đánh cháu của tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với cậu đâu, vậy mà cậu lại muốn đánh tôi?" Hỏa Văn Vũ cười lạnh một tiếng, nói với Giang Thành.
“Tôi đánh ông thì sao chứ?” Giang Thành cười nhạt hỏi.
“Tôi e rằng cậu vẫn chưa biết người mà cậu đang đắc tội là ai.
Cậu đến Giang Nam tìm hiểu về nhà họ Hỏa của chúng tôi đi, tôi tin sau dó cậu sẽ không dám tiếp tục nói chuyện như thế này.” Hỏa Văn Vũ tự tin nói với Giang Thành.
"Chú ba, chú phí lời với bọn họ làm gì? Quả nhiên là trâu tầm trâu, ngựa tầm ngựa.
Đồ lẳng lơ xứng ở cùng mấy kẻ ngạo mạn thiếu hiểu biết.” Người tài xế lạnh giọng nói.
Giang Thành nghe thấy người tài xế vẫn nói chuyện như vậy, thân thể khẽ động thì biến mất tại chỗ, sau đó một cước đá bay ông ta.
“Cái cậu này, sao cậu lại dám ra tay vi con điếm này chứ?” Hỏa Văn Vũ tức giận chỉ tay vào mặt Giang Thành.
Giang Thành liếc nhìn Hỏa Văn Vũ, vung tay tát vào mặt ông ta hai cái tát, bởi vì Giang Thành dùng lực rất lớn, trực tiếp làm văng một cái răng trong miệng Hỏa Văn Vũ ra ngoài.
Hơn nữa, cái đầu to bóng loáng của Hỏa Văn Vũ bị đánh thành một đống hỗn độn.
Hỏa Linh Lung nhìn thấy Giang Thành đánh người như vậy, trong nội tâm rất kích động, cô ta thật sự chịu quá nhiều ủy khuất đối với nhà họ Hỏa, bây giờ nhìn thấy người nhà họ Hỏa bị Giang Thành đánh thành không còn lực chống đỡ như vậy, trong lòng cô ta cũng sảng khoái.
Hỏa Linh Lung thậm chí muốn đi lên đánh hai cái để giải tỏa cơn tức giận, nhưng cô ta vẫn không có khả năng đó, nên chỉ có thể âm thầm cổ vũ cho Giang Thành.
"Con mẹ nó ngay cả tôi mà cậu cũng dám đánh?"
Bốp!
Hỏa Văn Vũ vừa nói xong, trên mặt lại ăn một cái tát.
“Tôi đã từng nói rồi, nếu ông còn dám nói những lời bẩn thỉu, nhất định sẽ có kết cục như tên kia.” Giang Thành lạnh lùng nói với Hỏa Văn Vũ.
"Cậu..."
Hỏa Văn Vũ còn muốn chửi bới, nhưng lại liếc thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Thành, lời nói trong miệng lại bị nuốt xuống.
Lúc này Giang Thành mới xoay người ngồi sau bàn làm việc.
"Cậu làm gì ở đó? Đó là vị trí của bác sĩ Giang.” Người tài xế trung niên thấy Giang Thành ngồi ở đó tức giận vội vàng hét lên.
"Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang, anh thử xem con trai tôi đang xảy ra chuyện gì.” Một người phụ nữ trung niên ôm đứa con chạy đến chỗ Giang Thành, vẻ mặt vô cùng vội vàng hỏi..