Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 192: Miễn Cưỡng Đồng Ý





"Nhanh lên, mặt nạ thở oxy, mặt nạ thở oxy!"
Hỏa Kỳ Lân thấy được tình huống này, vội vàng gọi y tá ở bên cạnh.
Y tá thấy như vậy, nhanh chóng mang mặt nạ thở oxy cho Hỏa Huyền Sâm, tình trạng của Hỏa Huyền Sâm cũng từ từ ổn định lại một chút.
"Kỳ Lân, bố thế nào rồi?" Vợ của Hỏa Kỳ Lân là Lý Thục Phân đi vào phòng bệnh, thấy tình trạng của ông cụ vội vàng quan tâm hỏi.
"Bố chúng ta còn có thể thế nào nữa? Bị đứa con hoang đó chọc giận." Hỏa Kỳ Lân hết sức tức giận, nắm chặt hai tay, hai tròng mắt hiện lên đầy vẻ tức giận.

Làm sao anh ta có thể ngờ được bây giờ đứa con hoang mà anh ta nuôi dưỡng lại nổi cơn thịnh nộ, muốn cả gia đình anh ta dập đầu bái lạy mẹ cô ta.
"Là đứa con hoang Hỏa Linh Lung đó sao? Không phải bị chúng ta đuổi đi rồi hay sao? Cô ta lại muốn làm sao nữa?" Lý Thục Phân cau mày, lạnh giọng hỏi Hỏa Kỳ Lân.
Hỏa Kỳ Lân ngay lập tức giải thích sự việc cho Lý Thục Phân một cách ngắn gọn.

Sau khi nghe được những gì Hỏa Kỳ Lân nói, Lý Thục Phân cũng rất tức giận.
"Muốn tôi quỳ lạy mẹ của cái đồ con hoang đấy sao?" Lý Thục Phân tức giận lập tức hét lên: "Tuyệt đối không thể nào, cái con đ* thối tha đó hấp dẫn anh, còn sinh ra cái loại con hoang đó, lại còn muốn phân chia tài sản của nhà họ Hỏa chúng ta, tôi không thể bái lạy cô ta."
Hỏa Kỳ Lân nghe được những lời này, trong lòng có chút chột dạ, bởi vì ban đầu chuyện này như thế nào anh ta cũng không rõ lắm.
Mẹ của Hỏa Linh Lung tên là Trần Phương Hoa, lúc đầu Hỏa Kỳ Lân là chiến hữu với chồng của Trần Phương Hoa, nhưng trong một lần nhiệm vụ, chồng của Trần Phương Hoa đi làm nhiệm vụ nhưng không trở về.
Hỏa Linh Lung nói dối với Trần Phương Hoa rằng chồng cô ta đã chết và có quan hệ với Trần Phương Hoa lúc cô ta uống say.

Khi đó Trần Phương Hoa và chồng cũng đã quan hệ một lần trước khi chồng đi làm nhiệm vụ, hai người đã có chung một đứa bé, nhưng Hỏa Kỳ Lân lại không biết.
Anh ta còn tưởng rằng Trần Phương Hoa mang thai đứa trẻ của mình nên đã lừa gạt cô ta rằng mình sẽ không kết hôn, sẽ chịu trách nhiệm với Trần Phương Hoa, lừa dối lòng tin của Trần Phương Hoa.


Nhà họ Hỏa cũng cho rằng Hỏa Linh Lung là con cháu nhà họ Hỏa, mở một mắt nhắm một mắt mang về nuôi.
Nhưng sau đó Hỏa Linh Lung lại không giống Hỏa Kỳ Lân, cho nên Hỏa Kỳ Lân mới đi kiểm tra ADN, kết quả phát hiện quả nhiên là không phải, lúc này mới đuổi mẹ con Hỏa Linh Lung đi.
Hơn nữa con vu oan cho mẹ của Hỏa Linh Lung rằng cô ta lén lút quan hệ với đàn ông ở bên ngoài rồi sinh ra một đứa con hoang, điều này khiến mẹ con của Hoắc Linh Lung phải chịu quá nhiều tủi nhục.
"Kỳ...!Kỳ Lân" Hỏa Huyền Sâm dần dần tỉnh lại, giọng nói khàn khàn gọi Hỏa Kỳ Lân.
"Bố, bố tỉnh rồi." Hỏa Kỳ Lân vội vàng tiến lại gần nắm lấy tay Hỏa Huyền Sâm.
"Bố, bố không thể nào đồng ý với yêu cầu của loại con hoang đó, lại còn muốn chúng ta đi dập đầu bái lạy, cô ta nằm mơ đi, chúng ta không cần bữa bệnh này, cũng không thể dập đầu." Lý Thục Phân vừa cắn răng nghiến lợi vừa nói.
Xem ra với Lý Thục Phân, Hỏa Linh Lung thật sự là một đứa con hoang, cho nên mới tức giận như vậy.
"Khám… khám bệnh, khám bệnh." Hỏa Huyền Sâm nằm trên giường bệnh, chật vật nói.

Ông ta muốn được bác sĩ khám bệnh, không có gì quan trọng hơn tính mạng của chính mình, thậm chí có thể dập đầu một cái, chỉ cần có thể sống sót.
Nhất là vừa rồi mới bị kích động ông ta lại giằng co một phen, thì càng thêm muốn được chữa khỏi bệnh của mình nhanh hơn.
"Bố, bố muốn khám bệnh? Vậy bố muốn quỳ lạy sao?"
Hỏa Kỳ Lân giật mình nhìn Hỏa Huyền Sâm hỏi.
Hỏa Huyền Sâm mang mặt nạ thảo khí, không ngừng gật đầu.
"Bố, không được, không thể quỳ lạy con điếm đó." Lý Thục Phân cũng mặc kệ bệnh tình của ông cụ nhà mình chuyển biến thế nào, dù sao cô ta cùng không muốn quỳ lạy.

Theo ý kiến của cô ta, thà để cho ông cụ nhà mình chết còn hơn phải quỳ lạy.
Bốp!
Lời nói của Lý Thục Phân vừa dứt, mặt đã nhận một cái tát mạnh mẽ.

"Sao anh lại đánh tôi?" Lý Thục Phân ôm mặt, vẻ mặt đau khổ nhìn Hỏa Kỳ Lân rồi nói.
"Đây là bố của tôi, cô không muốn quỳ lạy vậy cô muốn hại chết bố tôi sao?" Hỏa Kỳ Lân tức giận quát Lý Thục Phân.
"Tôi..."
"Ngày mai chúng ta đến Lư Dương ngay, không thể chậm trễ, cô cũng đi theo cùng đi." Hỏa Kỳ Lân lạnh giọng nói thẳng với Lý Thục Phân.
Mặc dù Lý Thục Phân rất tức giận, nhưng là cô ta không còn cách nào khác, dù sao trong nhà này Hỏa Kỳ Lân có tiếng nói nhất.
"Bố, ngày mai chúng ta sẽ về." Hỏa Kỳ Lân vừa nhìn Hỏa Huyền Sâm đang nằm trên giường bệnh vừa trầm giọng nói.
"Được, được, được." Hỏa Huyền Sâm chật vật gật đầu nói.
Giang Thành trở về nhà chở Diệp Trúc Bình đến bệnh viện.

Hứa Tình muốn ở trong bệnh viện chăm sóc bố mình, Diệp Trúc Bình thì về nhà nấu cơm, cho nên Giang Thành mới lái xe về đón bà ấy.
Sau khi Giang Thành và Diệp Trúc Bình bước vào trong phòng bệnh, thì thấy Hứa Chí Quân đang cố gắng cử động cánh tay.
"Ông cụ kia, ông đang làm gì vậy, bây giờ ông không thể động tay động chân." Diệp Trúc Bình thấy Hứa Chí Quân làm như vậy thì vội vàng bước tới rồi nói.
Hứa Chí Quân ngồi xuống với sự giúp đỡ của Diệp Trúc Bình, nhưng ông ấy lại không biểu hiện đau đớn, ngược lại còn cảm thấy rất vui.

"Ôi trời, sợ cái gì chứ, thuốc mà Giang Thành cho tôi quá tốt, hôm nay cũng đã lên da non rồi này." Hứa Chí Quân nói xong rồi vén một góc băng vải trên cánh tay ra.
"Có như vậy cũng không được phép lộn xộn!"
Mặc dù Diệp Trúc Bình thấy được cánh tay ông ấy hồi phục được một chút, nhưng bà ấy vẫn sợ lưu lại di chứng gì nên vội vàng nói.
"Bố, bây giờ chắc bố có cảm giác nhột trên cánh tay đúng không?" Giang Thành cũng bước tới, lấy bát canh trong tay Diệp Trúc Bình rồi đặt lên trên tủ đầu giường.
"Đúng đúng đúng, con nói quá đúng." Hứa Chí Quân vui vẻ nói với Giang Thành.

"Đây là thịt non đang phát triển, hơn nữa phát triển nhanh cũng không có vấn đề gì, nhưng mà bố cũng đừng có đưa tay gãi, bây giờ da vẫn còn rất non, không chịu nổi lực mạnh." Giang Thành nhìn Hứa Chí Quân rồi giải thích.
"Bố biết, bố biết." Hứa Chí Quân thật sự rất vui mừng, dù sao thì ông ấy vẫn còn giữ được hai cánh tay lành lặn như thế này.

Nếu như mất hai cánh tay thật thì đây sẽ là một nỗi đau không thể tưởng tượng được của ông ấy.
"Chồng đến rồi à." Hứa Tình vừa nói vừa dẫn y tá đi vào, lúc thấy Giang Thành thì vội vàng gọi, y tá bắt đầu thay thuốc cho cho Hứa Chí Quân.
"Ừm, anh mới chở mẹ đến." Giang Thành cũng cười nói.
"Bé Tình à, con tới thật đúng lúc, con với Giang Thành mau mau sinh một đứa đi chứ, sao bây giờ bụng không nhúc nhích chút gì cả." Hứa Chí Quân nhìn Hứa Tình thúc giục.
Hứa Tình nghe thấy như vậy thì rất lúng túng, ở đây còn có y tá mà lại nói đến chuyện này.
"Bố, bố đang nói cái gì vậy" Hứa Tình đảo mắt một hồi, sau đó bước tới mở hộp canh ra chuẩn bị đút cho Hứa Chí Quân.
Hứa Tình vừa đút ăn cho bố mình vừa nhìn Giang Thành, nhất định là người này đã nói gì đó với bố mình, nếu không thì sao lại đột nhiên gấp gáp thúc giục cô như vậy.
Giang Thành nghe như vậy không nhịn được cúi đầu cười thầm, bố vợ của mình thật sự biết được nỗi đau của bản thân mình.

Biết được khi mình ngủ chung với Hứa Tình mỗi ngày nhưng lại không thể làm gì thì đúng là một loại đau khổ.
"Hừ." Hứa Tình hừ lạnh một tiếng, chắc chắn bây giờ người này đang nghĩ chuyện xấu trong đầu.
Sau khi Hứa Tình đút cơm cho Hứa Chí Quân xong, nhanh chóng bảo Giang Thành cùng ra khỏi phòng bệnh, Giang Thành và Hứa Tình sóng vai bên nhau đi phía dưới bệnh viện.
"Vợ à, em có nghĩ nên hiếu thuận với bố mẹ một chút, nghe lời bố mẹ một tí được không?" Giang Thành nghiêm túc nhìn Hứa Tình rồi hỏi.
"Tất nhiên rồi, em vẫn luôn rất nghe lời bố mẹ." Hứa Tình gật đầu tán thành rồi nói.
"Vậy anh thấy chúng ta nên nghe lời của bố một chút, mau mau có một đứa con để cho bố mẹ yên lòng." Giang Thành vừa cười vừa nói với Hứa Tình.
Hứa Tình nghe xong lập tức trợn mắt nhìn Giang Thành, chẳng trách cái tên này bỗng nhiên đòi báo hiếu, vốn là vì đang chờ mình ở đây.
"Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Hứa Tình híp mắt, hỏi Giang Thành.
"Em xem hai chúng ta ngủ chung với nhau lâu như vậy rồi mà anh còn chưa chạm vào em." Giang Thành có chút xấu hổ gãi đầu một cái, dù sao có một cô vợ xinh đẹp như vậy thì có người đàn ông nào chịu nổi.
"Em không nói là anh không được chạm vào mà là chính anh không chạm vào." Hứa Tình liếc Giang Thành một cái rồi bước nhanh về phía trước, lúc nói ra những lời ban nãy trong lòng cũng có chút xấu hổ.

Giang Thành nghe được Hứa Tình nói như vậy lại sửng sốt một chút, vì anh cảm thấy vợ anh giống như đang trêu chọc anh vậy.
"Bà xã, vậy nếu anh chữa hết bệnh cho bố chính ta thì em định thưởng cho anh cái gì nè?" Giang Thành nhanh chóng đuổi kịp Hứa Tình rồi hỏi.
"Vậy anh muốn em thưởng cho anh cái gì?" Hứa Tình ngẩng đầu nhìn Giang Thành rồi hỏi.
"Vậy hôn anh một chút đi, nhưng mà lần này hôn môi được không?" Giang Thành cười hì hì nhìn Hứa Tình hỏi.
"Anh nghĩ thế là hay à." Hứa Tình vẫn cảm thấy xấu hổ nhanh chóng từ chối.

"Anh cũng làm hòa thượng lâu như vậy rồi, em đồng ý với anh đi." Giang Thành kéo cánh tay Hứa Tình rồi nói.
Hứa Tình suy nghĩ một chút, xem ra cô hôn cũng không thành vấn đề.

Lần trước bị Giang Thành lừa gạt, thừa dịp lúc cô hôn lên mặt anh thì đột nhiên quay đầu qua nên vô tình hôn trúng miệng.

Nhưng mà cũng coi là hôn rồi, bây giờ có hôn một cái nữa cũng không sao.
Hứa Tình đứng yên trước mặt Giang Thành, cô nhẹ nhàng kiễng chân lên, lúc đang chuẩn bị hôn Giang Thành ghì bỗng nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"Thần y Giang, thì ra cậu đang ở đây." Hỏa Văn Vũ vừa nói vừa vội vàng chạy đến.
Hứa Tình vốn định chuẩn bị hôn vào miệng Giang Thành, thậm chí hai người có thể có một nụ hôn nóng bỏng nhưng bỗng nhiên lại bị giọng nói này phá vỡ, cô nhanh chóng dừng lại.
Giang Thành thấy Hỏa Văn Vũ đang chạy tới thì cảm thấy không thoải mái, người này muộn vậy rồi còn chạy đến đây phá hỏng chuyện tốt của mình.
"Ông đến đây làm gì?" Giang Thành không thích Hỏa Văn Vũ, lúc này lại phá đám chuyện của mình trong lòng anh càng thêm khó chịu.
"Tôi đến đây muốn nói với cậu một chuyện." Hỏa Văn Vũ vội vàng nói với Giang Thành, ông ta mới nhận được điện thoại của anh hai, nói là ông cụ đã đồng ý quỳ lạy để xin lỗi, cho nên mới cuống cuồng tìm Giang Thành.
Hứa Tình vốn là đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ cô đành phải nói với Giang Thành: "Vậy hai người nói chuyện đi, em về chăm sóc cho bố trước."
Hứa Tình vừa nói vừa rời khỏi nơi này.
"Có chuyện gì?" Giang Thành hỏi Hỏa Văn Vũ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.