Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 197: Hối Hận Cũng Đã Muộn





“Ui da, đau muốn chết!”
Cơ thể của giám đốc Tôn ngã mạnh xuống đất, cả đầu của anh ta đều cảm thấy mơ hồ, vừa kêu la thảm thiết vừa lăn qua lộn lại.
“Cô có sao không?”.

Giang Thành một cước đá bay giám đốc Tôn, sau đó vội vàng cầm lấy khăn giấy giúp Lục Tuyết Đình lau vết rượu ở trên ngực của cô ấy.
Lục Tuyết Đình cũng không ngờ tên giám đốc này lại quá đáng như vậy, cố ý làm đổ rượu lên người cô ấy, sau đó muốn nhân cơ hội sàm sỡ mình, trong lòng cô ấy thật sự rất tức giận.
Nhưng mà lúc Giang Thành giúp mình lau vết rượu trên ngực thì Lục Tuyết Đình cảm thấy có gì đó không ổn.

Sắc mặt cô ấy lập tức đỏ lên, vội vàng né tránh bàn tay đang xoa trên ngực mình của Giang Thành.
“Ngại quá, vừa rồi tôi có chút sốt ruột nên mới lau cho cô trước.” Giang Thành cũng đã kịp phản ứng lại, hành động vừa rồi của anh hình như có chút không đứng đắn.
“Không sao.” Lục Tuyết Đình vẫn hơi ngại ngùng khi nhìn Giang Thành, cảm thấy có chút xấu hổ nên tự mình lấy giấy lau vết bẩn.
“Mẹ nó, vừa rồi là ai đá tôi?” Giám đốc Tôn cố gắng chịu đựng cơn đau đầu rồi bò dậy từ trên mắt đất, rống lên chửi bới.
Giang Thành nhìn về phía giám đốc Tôn, lạnh lùng nói: “Một người xấu xa như anh chẳng lẽ không nên đánh sao?”
“Dám đánh tao? Con mẹ nó mày đang tự tìm cái chết!”Giám đốc Tôn tức giận chửi bậy: “Nếu mày đánh tao thì sự hợp tác giữa công ty của mày và công ty của tao coi như chấm dứt.

Cho dù bây giờ mày có để Tiêu Duyệt Nhiên đi cầu xin tao ngủ với cô ta thì tao cũng không thèm.”
“Giám đốc Tôn, tôi đã nói là anh không còn là người của công ty chúng tôi nữa, bây giờ tôi không chỉ sa thải anh mà còn cả anh rể của anh nữa.” Lục Tuyết Đình vô cùng tức giận nói.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ấy bị người khác làm nhục như vậy, thậm chí còn muốn sàm sỡ mình.
“Con nhỏ khốn kiếp này, mày đang nói mớ sao? Bây giờ tao sẽ gọi điện cho Tổng giám đốc của Phi Tuyết Vân đến đây, tao muốn xem mày sa thải tụi tao như thế nào.” Giám đốc Tôn vừa nói xong thì lập tức lấy điện thoại di động ra để gọi cho anh rể của mình.

“Alo? Anh rể, em đang ở phòng bao 108 của nhà hàng Vọng Nguyệt, có người đánh em.” Giám đốc Tôn vừa nói với người trong điện thoại vừa quay sang nhìn Giang Thành và Lục Tuyết Đình với vẻ mặt đắc ý.
“Cái gì? Có người dám đánh em?” Tào Thiên Thành vô cùng tức giận mắng ở trong điện thoại.
“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ đánh em mà còn nói muốn sa thải hai chúng ta, còn mắng anh là ngay cả phân chó cũng không bằng.” Giám đốc Tôn thêm mắm dặm muối ở trong điện thoại.

Ở đây anh rể của anh ta cũng có một chút thế lực, muốn giải quyết những người này thì vô cùng đơn giản.
“Em đợi chút, thật là loạn rồi, anh sẽ qua đó ngay.” Tào Thiên Thành tức giận nói ở bên kia điện thoại, sau đó trực tiếp cúp máy.
Lúc này, giám đốc Tôn mới cất điện thoại, càng thêm kiêu ngạo mà quát lớn: “Đứa nào trong tụi mày cũng đừng hòng rời khỏi đây, nhìn xem tao không giết chết tụi mày thì nhất định không bỏ qua đâu.”
Tiêu Duyệt Nhiên vừa nghe giám đốc Tôn này thật sự tìm anh rể của anh ta thì trong lòng lập tức trở nên luống cuống.
“Giang Thành, chúng ta đi thôi, anh rể của anh ta ở đây có chút thế lực, chọc vào thì không hay lắm.” Tiêu Duyệt Nhiên nhìn Giang Thành với vẻ mặt lo lắng, cô ấy không muốn vì chuyện này mà liên lụy đến Giang Thành, bởi vì cô ấy thật sự quan tâm đến anh.
“Không sao đâu, chúng ta cứ ngồi ở đây, tôi gọi anh trai của tôi tới đây.” Lục Tuyết Đình đặt điện thoại di động xuống, vô cùng tức giận nhìn giám đốc Tôn.
Thật ra Giang Thành căn bản không thèm để Giám đốc Tôn và anh rể của anh ta vào mắt, bởi vì anh có thể tự mình giải quyết.

Nhưng bây giờ Lục Tuyết Đình lại gọi anh của cô ấy đến, chuyện này trở nên có chút thú vị.
“Không sao đâu, chúng ta cứ ngồi xuống đi, còn chưa ăn cơm mà.” Giang Thành trực tiếp ngồi xuống, vươn tay kéo Tiêu Duyệt Nhiên cùng ngồi xuống.
“Có được không? Chúng ta vẫn nên đi thôi.” Tiêu Duyệt Nhiên vẫn còn lo lắng, rốt cuộc thì ở đây cũng chỉ có ba người bọn họ.
“Yên tâm đi, lát nữa sẽ cho chị xem kịch vui.” Giang Thành nói khẽ với Tiêu Duyệt Nhiên, còn dùng sức chớp chớp mắt.
Tuy rằng trong lòng Tiêu Duyệt Nhiên vẫn rất lo lắng, nhưng cô ấy tin rằng Giang Thành chưa bao giờ làm việc gì mà không có sự chuẩn bị, có lẽ anh trai của Lục Tuyết Đình thật sự rất lợi hại.
“Con nhỏ thối tha, mày còn dám gọi anh trai của mày đến, tao nói cho mày biết, hôm nay mày có kêu bố của mày đến thì cũng không cứu được mày đâu.” Giám đốc Tôn cười lạnh rồi ăn một miếng thịt mỡ, mắng chửi Lục Tuyết Đình.
“Anh có thể giữ miệng của mình sạch sẽ một chút được không?” Từ trước đến nay Lục Tuyết Đình chưa bao giờ bị người khác chửi như vậy, lập tức tủi thân hét lên.
“Sạch sẽ một chút? Mày là một con nhỏ thối tha chuyên đi khoác lác khắp nơi, còn muốn miệng tao sạch sẽ sao? Giả mạo lãnh đạo của công ty tụi tao, mày còn không phải là con nhỏ thối tha hay sao? Chắc anh trai của mày cũng giống như mày, không phải là loại tốt lành gì.” Giám đốc Tôn nhìn thấy bộ dạng cô gái nhỏ của Lục Tuyết Đình thì lập tức dùng mọi thủ đoạn để mắng chửi.
Lục Tuyết Đình cũng nói không lại tên giám đốc Tôn này, cô ấy chỉ có thể cắn chặt môi, nhịn không được mà khóc thút thít.

Rầm!
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đá văng ra, một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng kiêu ngạo bước đến, đằng sau còn có hai người đàn ông vạm vỡ đi theo.
“Mẹ nó, tên nào lớn mật như vậy, dám đánh em vợ của tao?” Tào Thiên Thành vô cùng tức giận, xông thẳng vào mắng chửi.
“Anh rể, cuối cùng anh cũng đã tới.”Giám đốc Tôn vừa thấy anh rể của mình đến thì lập tức vui vẻ đứng lên tiếp đón, nói: “Chính là thằng nhóc không biết sống chết kia, nó đánh em mắng anh, còn có con nhỏ thối tha đang khóc lóc bên kia.

Con nhỏ đó nói biết tổng giám đốc công ty chúng ta, muốn sa thải chúng ta.

Em nghĩ đến Tổng giám đốc công ty còn không phải là anh sao, nhất định là con nhỏ thối tha kia đang khoác lác.”
Lần này Giám đốc Tôn gặp được anh rể của mình, thấy anh rể còn dẫn theo người đến thì anh ta lập tức càng thêm vênh váo.
Tào Thiên Thành nghe được cậu em vợ của mình nói thì tức giận nhìn về phía Giang Thành, sao đó mới nhìn đến cô gái đang khóc ở bên kia.

Khi anh ta nhìn thấy cô ấy thì cả người đều trở nên sững sờ.
“Anh rể, anh làm gì mà thất thần vậy.

Bây giờ hãy giải quyết những người này cho em.

Hai con nhỏ thối tha này chúng ta mỗi người lấy một con.” Khuôn mặt giám đốc Tôn vô cùng đáng khinh, anh ta chỉ vào Tiêu Duyệt Nhiên và Lục Tuyết Đình.
Khi Tiêu Duyệt Nhiên nghe được những lời này thì lập tức có chút sợ hãi mà nắm chặt tay Giang Thành, nhưng mà Giang Thành không lo lắng chút nào, còn vươn tay vỗ nhẹ vào tay Tiêu Duyệt Nhiên.
“Vừa rồi em nói cái gì?” Tào Thiên Thành quay lại hỏi giám đốc Tôn.

“Em nói anh lập tức giải quyết thằng nhóc kia, sau đó hai con nhỏ thối tha này, chúng ta…”
Giám đốc Tôn còn chưa kịp nói xong thì trên mặt đã ăn một cái tát dữ dội.

Cái tát này của Tào Thiên Thành dùng sức rất mạnh, tát cho giám đốc Tôn quay một vòng tại chỗ.
“Anh rể, sao anh lại đánh em?” Giám đốc Tôn khó hiểu nhìn Tào Thiên Thành.
“Tao đánh mày, con mẹ nó khi trở về tao còn muốn giết mày!!”
Tào Thiên Thành không ngờ rằng con nhỏ thối tha trong miệng cậu em vợ của mình lại là Lục Tuyết Đình.

Anh ta có thể trở thành tổng giám đốc công ty Phi Tuyết Vân, đều là dựa vào mối quan hệ không tệ giữa mình và Lục Tuyết Đình khi còn học đại học.

Bây giờ, cậu em vợ của anh ta lại đắc tội với cô ấy, vậy không phải là mình cũng xong đời rồi sao?
“Anh……”
Giám đốc Tôn vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh rể của mình, chỉ thấy anh ta vội vàng chạy đến bên cạnh Lục Tuyết Đình.
“Tuyết Đình, em rể của tớ đã đắc tội với cậu, tớ thay mặt nó xin lỗi cậu, cậu đừng tức giận.” Tào Thiên Thành vô cùng thấp thỏm nói với Lục Tuyết Đình.
“Tào Thiên Thành, cậu có biết vừa rồi anh ta nói gì với tớ không?” Bởi vì tức giân nên giọng nói của Lục Tuyết Đình có chút nghẹn ngào.
Tào Thiên Thành thấy Lục Tuyết Đình trở thành bộ dạng này thì trong lòng bỗng nhiên lộp bộp, hỏng rồi, xem ra cậu em vợ của mình thật sự đã đắc tội tương đối nghiêm trọng.
“Tuyết Đình, tớ xin lỗi cậu, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tào Thiên Thành liên tục xin lỗi, sau đó tức giận nhìn về phía giám đốc Tôn, mắng: “Thằng nhãi ranh kia, con mẹ nó còn không mau qua xin lỗi? Quỳ xuống xin lỗi cho tao!”
Giám đốc Tôn nhất thời không hiểu, không phải anh rể đến để giúp mình sao? Sao bây giờ lại quay ngược sang giúp con nhỏ đê tiện này?
“Dựa vào đâu mà bắt em xin lỗi, còn phải quỳ xuống dập đầu với cô ta sao? Cô ta phải quỳ xuống xin lỗi em mới đúng.” Giám đốc Tôn vẫn không biết sống chết mà hét lên.
“Tao bảo mày quỳ xuống xin lỗi cô ấy, mày có nghe thấy không.” Tào Thiên Thành không ngờ cậu em vợ này của mình lại không hiểu chuyện đến như vậy, lập tức nổi giận quát lớn.
“Em biết rồi, có phải anh có quan hệ bất chính với người phụ nữ này không? Cho nên anh mới đứng về phía cô ta? Anh dám lén lút vụng trộm sau lưng chị em.

Em sẽ nói cho chị biết.” Sau khi giám đốc Tôn suy nghĩ cẩn thận thì hét lên với Tào Thiên Thành.
“Tào Thiên Thành, không cần ép buộc anh ta, dù sao thì tớ cũng đã quyết định rồi, ngày mai cậu và anh ta đều bị sa thải, sẽ không bao giờ được tuyển dụng nữa.” Lục Tuyết Đình lau nước mắt trên khóe mi, lạnh lùng nói.

Tào Thiên Thành vừa nghe thấy những lời này thì lòng anh ta lập tức lạnh đi, vội vàng xin tha thứ: “Tuyết Đình, Lục đại tiểu thư, cậu đừng sa thải tớ, tớ vẫn luôn tận tâm làm việc.”
“Ha ha!”
Lục Tuyệt Đình cười lạnh, nói: “Cậu có thể để một người như vậy làm giám đốc của công ty, cậu vẫn còn nghiêm túc sao? Anh ta muốn giở những quy tắc ngầm đối với giám đốc công ty của bạn tớ, thậm chí còn muốn giở những quy tắc đó với tớ.”
“Có chuyện như vậy sao?”
Khi Tào Thiên Thành nhìn thấy tình cảnh này thì cảm thấy không thể không ra tay tàn nhẫn, lập tức chỉ vào giám đốc Tôn mà quát: “Đánh nó cho tôi, đánh đến gần chết mới thôi, đánh cho đến khi nó chịu xin lỗi mới thôi.”
Ngay lập tức, những người mà Tào Thiên Thành dẫn đến lao về phía giám đốc Tôn, đánh đến mức anh ta kêu bố gào mẹ xin tha, còn nói sẽ đi mách với chị của mình.

Bọn họ đánh giám đốc Tôn đến mức anh ta không còn la hét được nữa thì mới dừng tay.
“Lục tiểu thư, cậu đừng nóng giận, tớ đã dạy dỗ nó rồi, một người rộng lượng như cậu không nên chấp nhặt tên ti tiện bỉ ổi này, tha lỗi cho tớ đi.” Tào Thiên Thành vừa nhìn vừa cầu xin Lục Tuyết Đình.
“Anh rể, anh thật sự không phải đàn ông.

Cô ta là cái thá gì mà anh sợ như vậy?”
“Cô ấy là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lục ở thành phố, công ty Phi Tuyết Vân chỉ là một trong những sản nghiệp nhỏ của gia đình cô ấy.

Tao có thể làm tổng giám đốc đều là nhờ ơn của Lục tiểu thư, mày nói xem cô ấy là ai?” Tào Thiên Thành tức giận quát giám đốc Tôn.
Giám đốc Tôn lập tức khiếp sợ ngay tại chỗ, thật sự là con gái của nhà họ Lục sao? Vậy lúc nảy anh ta đã mắng con gái của nhà họ Lục sao?
“Lục tiểu thư, Lục tiểu thư, rất xin lỗi, tôi biết sai rồi, cô tha cho tôi đi, tôi đáng chết, tôi đáng chết!”
Trong lòng giám đốc Tôn nhất thời sợ hãi, anh ta lăn một vòng đến trước mặt Lục Tuyết Đình, vừa dập đầu vừa tự tát vào mặt.
Tuy rằng anh ta kiêu ngạo nhưng cũng biết một gia tộc lớn như vậy ở thành phố, chỉ cần một câu là có thể giết chết mình.

Vừa rồi anh ta còn nói nhiều lời khó nghe như vậy với con gái nhà họ Lục, thậm chí còn muốn ra tay làm bậy với cô ấy, anh ta chết chắc rồi phải không?
“Bây giờ mới biết sợ thì đã muộn rồi.” Lục Tuyết Đình lạnh lùng nói với giám đốc Tôn: “Tôi đã nói cho anh trai tôi nghe những lời anh đã mắng anh ấy, anh ấy sẽ lập tức tới đây.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.