Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 34: Lời Thỉnh Cầu Của Mỹ Nữ Y Tá





“Không dám, không dám.” Anh Đầu Trọc vội vàng xua tay nói, gã ta hiện tại xem như cũng đã hiểu rõ, Gianh Thành chắc chắn là thế ngoại cao nhân.
Anh có thể thoải mái chữa trị cho gã ta như này, không phải bởi vì anh thừa nhận những chuyện trước đó anh làm là sai, mà là anh hoàn toàn không hề sợ mình sẽ bị trả thù.
Có võ công cao cường, y thuật lại còn cao minh, kiểu người như này, tuyệt đối không phải là người mà một tên tiểu lưu manh như gã ta có thể đối phó.

Người này chắc chắn là người của đại gia tộc kia.
Suy nghĩ thông suốt, anh Đầu Trọc vội vàng nhìn Giang Thành nói: “Giang đại ca, chi bằng tiểu đệ đi theo anh, thế nào?”
“Dưỡng thương cho tốt.” Giang Thành nhàn nhạt nói một câu, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Doãn Nhi cũng sợ hãi những người này lại xuống tay với mình, liền cùng Giang Thành đi ra ngoài.
“Đại ca, thằng nhãi đấy là ai thế, thật quá ngông cuồng.” Một tên đàn em thấy thái độ của Giang Thành, vội vàng đi đến trước mặt anh Đầu Trọc nói.
“Đúng đấy, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, có cần tìm thêm anh em đến dạy cho nó một bài học không?” Một tên đàn em khác cũng nói.
Anh Trọc Đầu nghe vậy, hướng về phía hai người bọn chúng ngoắc ngoắc tay, sau đó đạp cho chúng mỗi tên một cước, mắng: “Câm mồm, về sau anh ta chính là Lão đại của Thiên Lang bang chúng ta, biết chưa? Còn dám nói đại ca không tốt, tao xé rách miệng chúng mày ra bây giờ!”
Hai tên đàn em nghe xong giật mình, đại ca của mình nhận đại ca sao? Mà lại là một tên bác sĩ trong bệnh viện? Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Anh Đầu Trọc cảm nhận được sự đau đớn trên cánh tay dần biến mất, trong lòng càng thêm bội phục Giang Thành.

Đồng thời, gã ta cũng nhận định, chỉ cần đi theo Giang Thành này, địa vị của bản thân ở thành phố Lư Dương này chắc chắn cao hơn bây giờ rất nhiều.
“Bác sĩ Giang, chị Hứa Tình tại sao lại không thấy đến?” Lâm Doãn Nhi đi cạnh Giang Thành, nhìn Giang Thành hỏi.
“Cô ấy khó chịu trong người, nên xin nghỉ phép, tôi trực thay cô ấy một buổi.” Giang Thành nhìn Lâm Doãn Nhi, nói: “Cô là người mới à?”
Lâm Doãn Nhi nhẹ gật đầu, nói: “Tôi là thực tập vừa mới được phân đến đây, nghe nói bác sĩ thực tập lúc trước của chị Hứa Tình có việc nên rời công tác, vì thế tôi liền được phân đến đây.”
Giang Thành nhẹ gật đầu, anh biết bệnh viện không muốn nói ra tin mình đã qua đời, vì vậy mới nói mình rời công tác nên lúc này mới tuyển Lâm Doãn Nhi vào.
“Cố gắng đi theo chị Hứa Tình học tập cho tốt, y thuật của cô ấy rất cao minh.”
“Bác sĩ Giang, nhưng tôi cảm thấy y thuật của anh còn lợi hại hơn, anh làm như thế nào vậy? Bị thương nặng như thế, châm cứu xong là đã có thể cử động được rồi.”

“Không có gì, trung y vốn cao minh tinh thâm như thế.”
Giang Thành nói rồi chuẩn bị bước vào phòng làm việc, Lâm Doãn Nhi bỗng gọi, “Bác sĩ Giang.”
“Sao vậy?”
“Vừa rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Doãn Nhi hơi ửng hồng nhìn Giang Thành, nói.
“Không có việc gì, chỉ là tiện tay mà thôi, về sau nếu lại xảy ra mấy chuyện như thế thì cứ đến tìm tôi.” Giang Thành nói rồi bước vào trong phòng làm việc.
Lâm Doãn Nhi nghe vậy, trong lòng càng thêm vui vẻ, cô ấy cảm nhận được trên người Giang Thành toát lên một khí chất kì lạ, y thuật của anh cao minh, tính cách lại tốt như vậy.
Vì cô, mà anh liền chế ngự hai tên vô lại trong bệnh viện.

Đẹp trai lại có tài, dường như để anh trở thành bạn trai của cô, nghe có vẻ cũng không tồi.
Lâm Doãn Nhi vừa mới đến bệnh viện chưa lâu, cho nên vẫn chưa biết mối quan hệ của Giang Thành và Hứa Tình.

Cô cũng rất muốn tìm một người bạn trai là bác sĩ, lúc này đột nhiên cảm thấy, Giang Thành khá phù hợp với tiêu chuẩn của mình.
Mà Lâm Doãn Nhi cho rằng, vóc dáng, nhan sắc của mình cũng không tệ, cũng coi như là xứng với Giang Thành.
Nghĩ đến đây, Lâm Doãn Nhi vui vẻ xoay người chuẩn bị đi làm việc, kết quả vừa xoay đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt hèn mọn của một gã đàn ông trung niên.

Gã ta đang nhìn mình chằm chằm.

Gã đàn ông này không phải ai khác, mà chính là Giả Đức Thắng.
Lần trước Giang Thành dẫn Giang Lai đi mua quần áo Givechy, cũng bắt gặp Giả Đức Thắng dẫn tiểu tam đi mua quần áo, lúc ấy Giả Đức Thắng còn khinh bỉ Giang Thành giả vờ giả vịt, không mua nổi quần áo còn bày đặt đi mua quần áo hàng hiệu.
“Doãn Nhi, có chuyện gì mà cười vui thế?” Giả Đức Thắng ái muội nhìn Lâm Doãn Nhi hỏi.
“Không có gì.” Lâm Doãn Nhi nét mặt liền trầm xuống, muốn đi vòng qua người Giả Đức Thắng.

Bởi vì thời điểm cô vừa mới nhậm chức, Giả Đức Thắng nói có thể giới thiệu một căn hộ tiện nghi hơn nữa còn rất gần bệnh viện cho cô thuê lại.

Lúc đầu, Lâm Doãn Nhi nghĩ rằng Giả Đức Thắng là có ý tốt.

Thế nhưng thật không ngờ, ông ta có mưu đồ làm chuyện bậy bạ với mình, bởi vậy ấn tượng của Lâm Dĩnh Nhi về Giả Đức Thắng rất không tốt.
Giả Đức Thắng thấy vậy, vội vàng bước sang ngang một bước, ngăn Lâm Doãn Nhi lại, nói, “Doãn Nhi, em đừng trốn tránh anh nữa, anh nói cho em biết, cái tên Giang Thành kia, trước đây cũng chỉ là một nam y tá, không biết dùng bàng môn tà đạo gì liền trở thành bác sĩ, em đừng để bị hắn lừa.”
Giả Đức Thắng thấy Lâm Doãn Nhi vừa rồi cùng Giang Thành nói chuyện, mà Lâm Doãn Nhi lúc nói chuyện còn hình như cực kỳ vui vẻ.
Giả Đức Thắng vốn chướng mắt Giang Thành đã lâu.

Lần nào cũng thấy người đi bên cạnh Giang Thành là mỹ nữ, ăn bám rồi cưới được Hứa Tình.

Lần trước trong cửa hàng Givechy bên cạnh cũng là cô gái trẻ, lần này lại ở trong bệnh viện dây dưa với mỹ nữ y tá vừa đến.
Mắt thấy mỹ nữ đều sắp bị Giang Thành cướp hết, trong lòng Giả Đức Thắng đương nhiên cảm thấy bất mãn.

Nhưng ông ta cũng nghe nói, Giang Thành đã trở thành bác sĩ.

Cơ mà ông ta cũng không cho rằng Giang Thành có tài y thuật gì, tất cả chỉ là nhờ vào đi cửa sau mà thôi.
“Không làm phiền bác sĩ Giả nũa, tôi còn có việc.” Dứt lời, Lâm Doãn Nhi muốn đi, thế nhưng Giả Đức Thắng lại không có ý muốn nhường đường.
Vào lúc Giả Đức Thắng đang đắc ý, đột nhiên bên tai truyền đến một cơn đau nhói.
“Không biết xấu hổ, giờ còn dám có ý đồ bất chính đối với y tá bệnh viện chúng ta luôn rồi cơ à?” Tần Lam xách tai Giả Đức Thắng nói.
Tần Lam chính là y tá trưởng của khoa điều dưỡng, cũng là vợ của Giả Đức Thắng, biết Giả Đức Thắng thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt cho nên cũng nổi giận với ông ta không ít lần rồi.
“Đau đau đau, đang ở bệnh viện đấy, em đừng có lộn xộn, anh với Dĩnh Nhi chỉ đang bàn chút chuyện công việc thôi.” Giả Đức Thắng vừa giãy dụa vừa nói.
“Anh nói chuyện công việc gì? Nếu không phải bác sĩ Giang nói với tôi, tôi vẫn còn chưa biết ông lại có lá gan lớn như thế đấy.” Tần Lam mạnh mẽ trừng mắt nhìn Giả Đức Thắng một cái.
Giang Thành đã sớm biết Giả Đức Thắng đi theo phía sau, cho nên quay về văn phòng liền lập tức gọi điện thoại cho Tần Lam để cô ta đến.


Tên gia hỏa Giả Đức Thắng này, nên để con hổ cái nhà ông ta dạy bảo.
Tần Lam lúc trước cũng bắt nạt Giang Thành, nhưng từ khi cô ta biết chuyện Giang Thành được đích thân viện trưởng gọi lên, hơn nữa còn được thăng chức làm bác sĩ trưởng, thái độ của cô ta với Giang Thành liền biến chuyển tốt.
Giang Đức Thắng lúc này mới biết, thằng nhóc Giang Thành kia chơi xấu mình, sớm muốn gì ông ta cũng phải khiến thằng nhóc Giang Thành đó đẹp mặt một phen.
Giả Đức Thắng vội vàng giãy dụa phủ nhận, Lâm Doãn Nhi biết Giang Thành lại giúp mình một lần nữa, trong lòng cô đột nhiên hảo cảm dành cho Giang Thành lại tăng thêm.

Nhìn thấy bộ dáng chật vật của lão quỷ già háo sắc này, cô cảm thấy buồn cười, mau chóng rời khỏi nơi này.
Giang Thành bận rộn đến hơn tám giờ tối, mới xử lý xong đống công việc tồn đọng của Hứa Tình, làm kỹ càng, phân công sắp xếp công việc đâu ra đấy.
Lúc Giang Thành đi xuống bãi đỗ xe tầng hầm, chuẩn bị lái xe về nhà, chuông điện thoại của anh bỗng kêu lên, là một dãy số lạ.
“Alo? Ai vậy?”
“Bác sĩ Giang, là tôi, Lâm Doãn Nhi.

Tôi có chút chuyện muốn làm phiền anh.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói êm tai của Lâm Doãn Nhi.
“Có chuyện gì?”
“Bồn cầu nhà tôi hình như bị tắc rồi, anh xem, có thể đến giúp tôi xử lý một chút được không? Bây giờ muộn có rồi, tôi không dám gọi người đến sửa.”
“Được, cô gửi địa chỉ qua cho tôi, tôi bây giờ sẽ đến.” Giang Thành lập tức nhận lời nói.
Sau khi Lâm Doãn Nhi đọc địa chỉ, Giang Thành thấy cũng rất gần bệnh viện, liền lái xe đi đến.
Ding dong!
Lâm Doãn Nhi đang xem TV, nghe thấy tiếng chuông cửa, liền đứng dậy mở cửa, liền thấy Giang Thành đứng ở ngay cửa.
“Nhanh như vậy đã đến rồi sao.” Lâm Doãn Nhi lòng tràn ngập vui vẻ nói.
“Đúng vậy, chỗ cô cách bệnh viện rất gần.” Giang Thành đi vào nhà nói.
Giang Thành nhìn thấy Lâm Doãn Nhi mặc quần áo ở nhà rộng rãi, trái tim cũng có chút rung động.
Quả nhiên mỹ nữ Lâm Doãn Nhi, cởi bỏ bộ quần áo y tá trên người, lại càng xinh đẹp hơn trong bộ đồ rộng rãi mặc ở nhà.

Thân hình nở nang như ẩn như hiện sau lớp quần áo.

Dáng người cao ráo, đôi chân trắng nõn thẳng tắp lộ ra ngoài, càng thêm quyến rũ mê người.

“Phòng vệ sinh ở đâu để tôi qua xem thử một chút.” Giang Thành di dời ánh mắt, hỏi.
“Bên này, công cụ tôi có đủ cả, nhưng không biết phải làm như nào hết.” Lâm Doãn Nhi dẫn Giang Thành đi đến phòng vệ sinh, nói: “Tôi chỉ đổ nước giặt quần áo vào, không hiểu tại sao đột nhiên lại bị tắc, thông thế nào cũng không xuống được.”
Giang Thành gật đầu rồi sau đó bắt tay xử lý luôn.

Bận rộn tròn nửa tiếng đồng hồ, Giang Thành dùng dụng cụ móc ra từ trong bồn một chiếc tất chân màu đen.
Lâm Doãn Nhi thấy cái tất chân, trên mặt lập tức hiện lên sự xấu hổ, nói: “Hóa ra là tất chân của tôi bị roi ở trong, tôi còn bảo quái lạ, không hiểu bị làm sao nữa.”
Giang Thành nở nụ cười, nói: “Không sao, bây giờ thì dùng tốt rồi.”
Dứt lời, Giang Thành liền nhấn nút xả nước.

Quả nhiên đã thông, nhưng mà Giang Thành cũng vất vả, bận bịu một đầu đầy mồ hôi.
Lâm Doãn Nhi nhìn thấy Giang Thành như vậy, vội vàng rút ra một tờ khăn giấy, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Giang Thành.

Cô cũng không có nhận được được hành động này của mình, hành động bây giờ của mình đang rất là thân mật.
Bởi vì Giang Thành hiện đang ngồi xổm trên đất, Lâm Doãn Nhi thì khom người cúi xuống lau mồ hôi cho anh, cô ấy còn mặc bộ đồ rộng rãi ở nhà, Giang Thành thuận mắt ngước lên, ánh mắt liền rơi vào phía bên trong cổ áo của Lâm Doãn Nhi.
Mặc dù Giang Thành mơ hồ chỉ nhìn thấy một phần nhỏ, nhưng một phần này cũng đầy đặn đủ để chấn động lòng người.
Giang Thành có thể thề với trời, anh tuyệt đối không phải là cố ý nhìn, mà là do cái cổ áo này của Lâm Doãn Nhi quá lớn mà thôi.
“Được rồi, lần này chắc chắn không còn vấn đề gì nữa đâu.” Giang Thành rời mắt nói.
“Thật sự vất vả cho anh rồi, tôi thật sự là không tìm được ai khác.” Lâm Doãn Nhi áy náy nói.
Giang Thành xua tay, nói: “Không sao, chuyện nhỏ mà thôi.”
Dứt lời, Giang Thành đóng nắp bồn cầu lại, coi như xong việc.

Lâm Doãn Nhi thấy Giang Thành vất vả như vậy, bèn nói” “Tôi đi gọt cho anh chút hoa quả, anh ở đây chờ tôi, một lát nữa rồi hãy đi.”
Giang Thành cũng không từ chối, Lâm Doãn Nhi vui vẻ chạy ra ngoài, chuẩn bị hoa quả.
Lâm Doãn Nhi vừa mới đi đến phòng khách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lách cách bên ngoài cửa, sau đó chốt cửa bỗng từ từ chuyển động.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Doãn Nhi bỗng phát ra tiếng lộp bộp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.