Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 67: Thời Thế Thay Đổi Bản Tính Suy Đồi





“Đúng vậy, là tôi”.

Giang Thành vừa nói vừa đi đến bên cạnh Mộ Dung Tuyết: “Đưa đây”.
“Cái gì?”.

Mộ Dung Tuyết cau mày.
“Lệnh truy nã, tôi muốn nhìn qua”.

Giang Thành vội vàng chạy tới chỗ này chính là vì muốn xem ảnh của tên tội phạm bị truy nã đó, chỉ như vậy thì anh mới có thể bảo vệ Hứa Tình chu đáo được.
“Anh nghĩ anh là ai hả? Anh muốn xem thì tôi phải đưa cho anh xem à?”.

Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nhìn Giang Thành, nếu vừa rồi cô ta nhận ra là Giang Thành thì rất có thể cô đã không đạp phanh xe rồi, khi nãy ngực cô bị đập lên trên vô lăng, đến bây giờ vẫn còn đang đau ê ẩm.
Mộ Dung Tuyết vừa xoa xoa ngực vừa xoay người đi về phía xe của mình.
“Nếu cô không đưa cho tôi, thì tôi sẽ tự tìm đó.” Giang Thành nói với Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết thở dài, xoay người lại, nhìn Giang Thành đáp: “Được rồi, tôi cho anh xem”.
Nói xong, Mộ Dung Tuyết lấy tờ lệnh truy nã từ trong túi áo sơ mi ra, Giang Thành vừa đưa tay ra định nhận lấy thì cô ta liền gấp gọn tờ lệnh truy nã rồi nhét luôn vào trong áo ngực
“Anh muốn thì tự lấy đi”.


Sau khi Mộ Dung Tuyết nhét vào trong áo ngực, cô đưa tay vỗ lên bộ ngực đầy đặn của mình.
Mộ Dung Tuyết biết Giang Thành đã có vợ rồi, nếu anh dám đưa tay vào trong lấy thì cô ta nhất định sẽ nói cho Hứa Tình biết, đến lúc đó kết cục của Giang Thành sẽ vô cùng thê thảm.
Giang Thành thấy tình hình như vậy, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, xem ra cô gái này rất khó nhằn đó, bản thân anh chỉ là muốn nhìn lệnh truy nã một lần thôi mà cô ta lại nghĩ ra thủ đoạn như vậy.
“Cô cho rằng tôi không dám sao?” Giang Thành tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tuyết, hỏi.
“Anh dám chắc? Tôi và vợ anh vẫn có số điện thoại của nhau đó”.
Mộ Dung Tuyết ưỡn bộ ngực căng tròn của mình lên: “Nếu anh dám lấy, thì cho tay vào đây”.
Giang Thành thấy vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nói: “Vậy tôi xin đắc tội”.
Mộ Dung Tuyết nghe thấy lời này, trong lòng chấn động, chẳng lẽ anh ta này thật sự dám làm như vậy thật sao?
Ngay khi Mộ Dung Tuyết đang còn mải suy nghĩ, Giang Thành ôm chầm lấy cơ thể của Mộ Dung Tuyết.
“Đồ khốn, anh muốn làm gì hả?”
Mộ Dung Tuyết lập tức định phản kích lại, nhưng cô ta chưa kịp có bất kỳ hành động nào thì cả cơ thể đã bị Giang Thành lật ngược lại, vì phía dưới cô ta đang mặc váy, vạt váy đột ngột bị tốc ngược nên Mộ Dung Tuyết phải vội vàng lấy hai tay giữ váy lại.
Hai tay của Giang Thành ôm chân của Mộ Dung Tuyết, chúc đầu cô ta hướng xuống dưới, hai chân hướng lên trên, sau đó ra sức lắc mạnh cơ thể của Mộ Dung Tuyết.
Nửa người trên của Mộ Dung Tuyết mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ rộng, lại thêm cặp núi đôi của cô ta quá to lớn cho nên khi bị rung lắc mạnh như vậy thì cặp núi đôi cũng lên xuống liên tục
“Đồ khốn nạn!”
Hai tay Mộ Dung Tuyết chật vật giữ lấy vạt váy, nếu không thì cô sẽ bị lộ hàng, nhưng cho dù là như vậy thì cặp chân thon dài, trắng nõn của cô cũng đã lộ ra ngoài kha khá mất rồi.
Nhưng lúc này đây Giang Thành không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp này, dưới sự rung lắc dữ dội, tờ lệnh truy nã được nhét trong áo ngực của Mộ Dung Tuyết đã rơi ra ngoài.

Lúc này Giang Thành mới kéo Mộ Dung Tuyết đứng thẳng dậy, buông cô ta ra, vội vàng nhặt tờ lệnh truy nã trên mặt đất lên.
“Là kẻ này sao?”
Giang Thành nhìn bức ảnh trong tờ lệnh truy nã, chợt nhớ tới người đàn ông nho nhã lịch sự, trên người tỏa ra hơi thở nguy hiểm mà anh từng nhìn thấy ở trong bệnh viện,.
Khi Giang Thành đang nhớ lại thì cảm nhận được một luồng gió mạnh mẽ đánh tới, Giang Thành đưa tay tóm lấy cánh tay của Mộ Dung Tuyết.
"Cũng mạnh đó, tiếc là tốc độ hơi chậm rồi!” Giang Thành thản nhiên nói
“Đồ khốn!”
Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, giơ chân lên đá vào giữa hai chân của Giang Thành, Giang Thành thấy vậy lập tức kẹp chặt hai chân lại, giữ chặt lấy chân của Mộ Dung Tuyết.
Cứ như vậy, tay và chân của Mộ Dung Tuyết đều bị Giang Thành khống chế, cô ta vùng vẫy nhưng căn bản chẳng có tác dụng gì, cô ta chỉ có thể dùng tay còn lại đánh vào đầu Giang Thành.
Giang Thành tóm lấy tay của Mộ Dung Tuyết, bẻ ngược tay lại rồi ấn Mộ Dung Tuyết vào trong xe của cô ta.
“Khốn nạn, thả tôi ra!”
Với tư cách là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, năng lực chiến đấu của Mộ Dung Tuyết vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng trước mặt Giang Thành, cô ta chỉ như một bé gái, hoàn toàn không có khả năng phản kháng lại.
Hiện giờ một tay Giang Thành tóm chặt lấy hai tay của Mộ Dung Tuyết, hai chân anh thì kẹp giữ chân cô ta lại, mọi hành động chống cự của Mộ Dung Tuyết đều không có tác dụng, ngược lại nếu ai nhìn thấy cảnh này còn nghĩ cô ta đang làm ra những hành động thân mật với Giang Thành.
“Ôi chao, thời đại này có nhiều cô gái còn không biết hai chữ tự trọng là gì nữa rồi, ở giữa đường lớn mà còn không thể khống chế được bản thân mình, đúng thật là...”
Một ông cụ đi qua, nhìn thấy thân thể Mộ Dung Tuyết đang áp sát vào một người đàn ông, liên tục uốn éo không ngừng thì lập tức không nhịn được mà chỉ trích: “Đúng là thời thế đổi thay, con người ngày càng suy đồi mà”.

Mộ Dung Tuyết nghe thấy những lời này, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, rõ ràng là bản thân cô đang bị khống chế chỉ muốn giãy dụa mà thôi, sao lại biến thành không biết tự trọng vậy chứ?
“Được rồi, không đùa với cô nữa.” Giang Thành còn phải về nhà, vậy nên buông Mộ Dung Tuyết ra.
Mộ Dung Tuyết chỉnh lại bộ đồ đang xộc xệch, sau đó còn định ra tay với Giang Thanh tiếp, nhưng Giang Thành lại thẳng thừng nói: “Xem ra cô vẫn chưa ăn đủ trái đắng nhỉ?”.
Mặc dù trong lòng Mộ Dung Tuyết rất tức giận, muốn dạy dỗ Giang Thành, nhưng cô ta cũng hiểu Giang Thành rất lợi hại, bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
“Trả lại cho tôi!”.
Mộ Dung Tuyết chỉ đành đưa tay về phía Giang Thành, cầm tờ lệnh truy nã về.
“Này cô, nếu như cô muốn bắt được tên này, thì tốt nhất hãy cho người khác đến, cô có thể sẽ gặp phải nguy hiểm đấy”.

Giang Thành nói với Mộ Dung Tuyết.
“Không cần anh quan tâm!”
Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, chui vào trong xe rồi lái xe rời khỏi nơi này, Giang Thành nhìn Mộ Dung Tuyết rời đi, cũng không biết làm sao cả, lắc đầu bất lực.
Cô gái này cứng đầu như vậy, nhất định sẽ chịu thua thiệt, bởi vì Giang Thành cảm nhận được dù Mộ Dung Tuyết rất mạnh, nhưng nếu so với Ong Giết Người thì còn kém xa.
Một khi Mộ Dung Tuyết bị Ong Giết Người chú ý tới, cô nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm, tuy vậy Giang Thành cũng chỉ có thể nhắc nhở mà thôi.

Nghĩ tới đây, anh xoay người quay về nhà.
“Đồ khốn, tôi sẽ khiến anh phải đẹp mặt.”
Mộ Dung Tuyết vừa lái xe vừa mắng chửi Giang Thành ở trong lòng.

Lần nào gặp tên khốn này thì cô cũng bị mất mặt, thậm chí đến lần này cô còn bị mang ra làm trò cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Thành và Hứa Tình ăn cơm xong, lái xe tới chỗ Giang Lai.

“Khang Hinh Nhất Phẩm”
Hứa Tình nhìn thấy khu biệt thự sang trọng trước mắt mình, kinh ngạc thốt lên: “Em nhớ là điều kiện gia đình cậu học sinh này không tốt.

Em gái cậu ta sao có thể sống trong khu biệt thự sang trọng như thế này?”
“Anh đã cứu sống một bệnh nhân, người ta tặng cho anh một căn biệt thự ở đây, anh nghĩ giữ lại cũng không làm gì tới nên đã tặng cho Giang Lai”.

Giang Thành nói.
“Vậy cũng tốt, nhà cậu ấy vốn dĩ rất nghèo”.

Hứa Tình cũng gật gật đầu.
“Anh, từ xa đã có thể nhìn thấy xe của anh rồi”.

Giọng Giang Lai từ phía sau lưng vang lên.
Giang Thành quay người lại, nhìn thấy Giang Lai mặc áo phông và quần sooc ngắn cũn cỡn đang từ từ chạy tới.
“Anh giới thiệu một chút, đây là em gái anh, Giang Lai, còn đây là chị dâu của em”.

Giang Thành giới thiệu mọi người làm quen với nhau.
Giang Lai nhìn Hứa Tình, lập tức ngẩn người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.