“Đây là đồ ngủ của anh, em đã giặt sạch trước khi anh xuất viện rồi.
Em đi tắm, lát nữa anh cũng tắm nhé!” Hứa Tình nhẹ nhàng nói.
Giang Thành ậm ừ đáp lại, Hứa Tình cũng quen anh như vậy.
Mỗi ngày cô đều phải nhắc nhở Giang Thành đi tắm thì anh mới làm, nếu không sẽ ngồi ngẩn ngơ một mình.
Vào phòng tắm, Hứa Tình cởi quần áo, cơ thể gợi cảm tuyệt đẹp hiện ra.
Cô mở vòi sen, cảm nhận dòng nước ấm áp chảy dọc cơ thể, Hứa Tình cũng được thả lỏng.
Cô vốn cho rằng Giang Thành đã tự tử chết, nào ngờ anh chẳng những không chết mà còn sáng dạ hơn.
Giang Thành đã thực hiện ca phẫu thuật tưởng như không thể hoàn thành được, nhận được sự cảm kích của Phương Kiến Quốc, còn dạy dỗ mẹ con Lý Tân Nguyệt một bài học nhớ vì muốn làm nhục anh.
Hứa Tình vừa nghĩ vừa cầm bông tắm tạo bọt lên người.
Có lẽ khi con người ta phải trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, thật sự sẽ thay đổi rất nhiều.
Giang Thành ngồi trên chiếc giường êm ái, rộng rãi, nghe tiếng nước chảy róc rách truyền ra từ phòng tắm.
Cảnh tượng thế này khiến Giang Thành mơ màng suy tư.
Cả ngày hôm nay đã cho Giang Thành trải nghiệm cảm giác từ địa ngục lên đến thiên đường.
Mặc dù anh chết vì cứu người nhưng lại là trong họa có phúc, nhận được truyền thừa của Y Thánh.
Anh cũng hiểu, y thuật mà bây giờ của mình chỉ là một phần nhỏ trong những gì Y Thánh truyền lại cho mình.
Anh hôn mê lâu như vậy, lượng thông tin được tiếp nhận rất nhiều, đến giờ vẫn chưa tiếp thu được bao nhiêu.
“A!”
Khi Giang Thành đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng hét của Hứa Tình từ trong phòng tắm.
Giang Thành vội vàng đứng dậy, nhanh chóng mở cửa phòng tắm.
Ngay lập tức, anh thấy Hứa Tình mặc đồ ngủ ngồi dưới sàn nhà, bên dưới chiếc váy lộ ra đôi chân đẹp, trắng nõn.
Hứa Tình đưa tay xoa mắt cá chân, vẻ mặt đau đớn.
“Cô không sao chứ?” Giang Thành vội bước lại gần, hỏi thăm cô.
Hứa Tình thấy Giang Thành bước vào, vội đưa tay kéo váy ngủ xuống, trả lời: “Không sao, không cẩn thận bị trượt ngã thôi.”
Giang Thành nghe vậy thì muốn đi lên để bế cô.
Nhưng Hứa Tình vốn là một cô gái cứng cỏi, độc lập, nên ngay lập tức từ chối, cô nói: “Không cần đâu, em tự đứng dậy được.”
“Đừng cử động!”
Vẻ mặt Giang Thành nghiêm túc, lời nói hơi bá đạo.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tình nghe Giang Thành nói chuyện kiểu này, cũng chẳng biêt mình bị làm sao mà thật sự không cử động, mặc cho anh bế mình từ dưới đất lên.
Giang Thành bế Hứa Tình theo kiểu công chúa, ngửi mùi hương thanh mát sau khi vừa tắm xong trên người cô, cảm nhận sự mềm mại của cơ thể người con gái ấy.
Trong lòng Giang Thành có chút rộn ràng, không yên, anh đặt cô xuống giường.
Giang Thành đưa tay nâng bàn chân nhỏ nhắn của Hứa Tình lên, phát hiện vùng mắt cá chân đã sưng phồng.
“Chắc là không có vấn đề gì đâu, ngủ qua đêm là ổn thôi.”
Hứa Tinh muốn rút cái chân đang bị nắm lại.
Trước nay Hứa Tinh vẫn luôn kiêu ngạo, tuy Giang Thành là chồng cô nhưng quan hệ giữa hai người chỉ như cấp trên với cấp dưới, chứ đừng nói là có tiếp xúc da thịt.
Bây giờ bỗng nhiên bị anh cầm chân, cảm giác của cô rất kỳ lạ.
“Không được, chân em bị sưng to lắm, máu ở vùng mắt cá chân không được thông suốt, nếu mặc kệ nó thì sẽ bị đau lâu lắm đấy.”
Giang Thành vừa nói vừa đứng dậy, vào phòng tắm lấy khăn mặt.
Anh lót tấm khăn dưới chân Hứa Tình, căn dặn:
“Em nằm ngửa ra, thả lỏng cơ thể.”
Hứa Tình hơi khó xử, bây giờ mình không mặc gì bên trong, váy ngủ lại ngắn, nếu nằm ngửa ra mà Giang Thành lại ngồi dưới chân, vậy chẳng phải sẽ thấy hết sao?
Hứa Tình bỗng thấy một con gấu bông đặt bên cạnh bèn vội vàng ôm lấy, sau đó mới nằm xuống.
Giang Thành đưa tay mát xa vị trí mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, bàn tay hết sức dịu dàng.
Hứa Tình cứ nghĩ sẽ đau, nào ngờ Giang Thành xoa bóp rất dễ chịu.
Trong ấn tượng của cô, từ xưa đến giờ Giang Thành chưa bao giờ quan tâm mình thế này, hơn nữa còn rất chu đáo, đó giờ luôn là mình nói thì anh mới làm.
Hứa Tình cảm thấy rất thoải mái, Giang Thành cũng thế, bởi vì làn da cô thật sự rất đẹp, trơn láng, mềm mại, vô cùng dễ chịu.
Khi Hứa Tình đang thả lỏng, anh bỗng dùng sức, chỉ nghe một âm thanh rất nhỏ vang lên, sau đó cảm giác đau đớn trên chân cô biến mất.
“Được rồi, lần này ngủ một giấc chắc là khỏi thôi.” Giang Thành thả bàn chân của Hứa Tình ra, vừa cười vừa nói.
Hứa Tình khẽ cử động mắt cá chân, phát hiện nó thật sự bình thường trở lại rồi.
Giang Thành không nói gì thêm, đi vào phòng tắm.
Cô xoa xoa mắt cá chân chỗ vừa bị Giang Thành nắm, mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng cảm giác vui mừng nhiều hơn, ít nhất anh chồng ở rể này không như khúc gỗ nữa rồi.
Khi Giang Thành tắm xong, bước ra ngoài chuẩn bị chung giường chung gối với người đẹp thì phát hiện Hứa Tình đã quay lưng về phía mình ngủ say, hơn nữa trên sàn nhà cũng trải sẵn chăn đệm.
Anh lập tức hiểu được hóa ra Giang Thành kia với Hứa Tình ngủ riêng, anh cũng đành phải nằm trên tấm đệm dưới sàn.
Hôm sau, ăn sáng xong, Hứa Tình và Giang Thành đến bệnh viện đi làm cùng nhau.
“Ồ, chẳng phải đây là Giang Thành nhu nhược của bệnh viện chúng ta à? Sao vừa xuất viện đã đi làm rồi, cậu thích công việc ăn bám này đến vậy à?”
Giang Thành vừa mặc áo blu thì đã nghe một giọng nói chói tai vọng thẳng vào tai mình.
Anh quay đầu nhìn, ra là Tần Lam, cô y tá trưởng với dáng người hơi mập, cô ta đang nhìn mình bằng vẻ mặt chế giễu.
Giang Thành cũng biết vì gia đình không hòa thuận nên Tần Lam thường xuyên đưa cảm xúc vào công việc.
Đối tượng trút giận tốt nhất của cô ta chính là Giang Thành.
Anh thấy hôm nay Tần Lam thế này, rõ ràng cuộc sống gia đình không vui vẻ nên tìm mình để xả giận.
Giang Thành lạnh lùng liếc Tần Lam, nói: “Y tá trưởng Tần, có vẻ như chồng cô lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi đúng chứ?”
Tần Lam sững sờ khi nghe câu hỏi của anh, trước đây cô đều tìm Giang Thành để xả giận, dù sao Giang Thành cũng chỉ cười cười cho qua, không ngờ hôm nay cà khịa lại mình.
Trong phút chốc gương mặt mũm mĩm của Tần Lam chợt đỏ bừng, cô ta ghét nhất người khác bàn tán chuyện gia đình mình, ngay lập tức trợn mắt quát: “Giang Thành, hôm nay đầu óc cậu có vấn đề à? Cậu là đồ ở rể vô dụng, dựa dẫm vào phụ nữ thì có tư cách gì nói chuyện của gia đình tôi?”
Hôm qua Tần Lam xin nghỉ phép nên không biết chuyện đã xảy ra ở bệnh viện hôm qua, còn tưởng rằng anh vẫn là Giang Thành lúc trước nên mới mỉa mai không kiêng nể gì.
Giang Thành không thèm để ý nữa, coi cô ta như người vô hình luôn.
Anh chuẩn bị đi đến văn phòng của Viện trưởng Thẩm, dù sao chủ nhiệm Trần cũng đã đích thân đến cửa mời mình, không đi cũng không phải phép lắm.
Nhưng mà Tần Lam lại chặn luôn đường anh, nói: “Cậu đứng ở đó cho tôi! Hôm nay cậu mà không giải thích rõ ràng với tôi thì đừng hòng ra ngoài.”
Giang Thành bất đắc dĩ nói: “Viện trưởng Thẩm muốn gặp tôi, nếu tôi không đi, Viện trưởng mà nổi giận thì cô có gánh được trách nhiệm này không?"
Tần Lam nghe lời anh nói giống như nghe câu chuyện hài hước, cười nói: “Hôm nay tôi thấy đầu óc cậu thật sự không bình thường, Viện trưởng Thẩm là ai chứ? Cô ấy muốn gặp y tá nam như cậu? Cậu cũng không biết tự soi mặt vào nước tiểu, xem mình có năng lực gì!”
Bình thường Giang Thành kia giống như người tàng hình ở bệnh viện, căn bản chẳng ai coi trọng.
Vậy nên Viện trưởng của Bệnh viện số một Thành phố Lư Dương, sao có thể yêu cầu gặp người này, Tần Lam cho rằng Giang Thành sau khi tự sát thì đầu óc cũng có vấn đề luôn rồi.
Anh nhìn Tần Lam bám riết không buông thì bất lực, dứt khoát về chỗ ngồi.
“Ôi… Chủ nhiệm Trần, sao ông rảnh rỗi đến bộ phận y tá chúng tôi thế? Có phải nhớ tôi không?” Tần Lam nhìn thấy chủ nhiệm Trần, vẻ mặt lập tức nịnh nọt hỏi han.
Nếu là cô gái đẹp hỏi thì còn mang vẻ tán tỉnh, nhưng Tần Lam xấu xí nói lời như vậy chỉ khiến chủ nhiệm Trần cảm thấy buồn nôn.
Ông ta không để ý Tần Lam, liếc mắt thấy được Giang Thành bèn vội vàng bước đến, cười nói: “Ôi chà, cậu em Giang Thành à, Viện trưởng Thẩm đang sốt ruột chờ cậu trong văn phòng đó.
Sao cậu vẫn thảnh thơi ngồi đây.”
Giang Thành khẽ liếc nhìn chủ nhiệm Trần, ông ấy quả đúng như là cái đuôi, hôm qua thì đến tận nhà mình, nay lại theo đến bộ phận y tá.
“Tôi cũng muốn đi lắm nhưng y tá trưởng Tần không cho tôi đi.” Giang Thành thản nhiên trả lời.
Chủ nhiệm Trần nghe xong, vẻ mặt thay đổi hẳn.
Mẹ khiếp, sau này mình có thể đến bệnh viện làm việc hay không đều do Giang Thành quyết định, vậy mà y tá trưởng mất não này muốn ngăn cản, rõ ràng là đang muốn chặn đứng con đường sự nghiệp của mình đây mà.
“Tần Lam, cô làm y tá trưởng nên áp lực lớn quá, đầu óc cũng lú lẫn luôn rồi à? Giang Thành là người mà đích thân Viện trưởng Thẩm muốn cất nhắc lên vị trí bác sĩ điều trị chính, cô chỉ là y tá trưởng thì là cái thá gì mà cũng dám ngăn cản hả?” Chủ nhiệm Trần chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Lam.
Nghe thấy lời chủ nhiệm Trần nói, trong phút chốc mặt mũi Tần Lam tái mét, thì ra vừa nãy Giang Thành nói thật.
Không ngờ Viện trưởng Thẩm lại muốn gặp anh ta, hơn nữa còn nâng anh ta lên vị trí bác sĩ điều trị chính.
Mình ngăn cản người Viện trưởng Thẩm muốn gặp, chẳng khác nào muốn ăn đòn, trở thành cái gai mắt trong mắt người khác?
“Chủ nhiệm Trần, xin lỗi, thành thật xin lỗi.
Tôi thật sự không biết, tôi…”
Tần Lam nói được một nửa, vội quay sang nói với Giang Thành: “Cậu em Giang Thành, cậu cũng biết đó, ông chồng xui xẻo nhà tôi làm tôi tức quá.
Tôi đáng chết, cái miệng ăn nói bậy bạ, xin lỗi cậu rất nhiều.”
Tần Lam sợ Giang Thành nói xấu mình với Viện trưởng, nếu cậu ta nói thật thì vị trí y tá trưởng mà mình vất vả mới có cũng mất đi.
Giang Thành không thèm để ý người như vậy, đi vòng thẳng qua Tần Lam để ra ngoài, chủ nhiệm Trần cũng hung dữ trợn mắt nhìn Tần Lam.
Nhìn thấy Giang Thành rời đi, Tần Lam cảm thấy vô cùng hối hận.
Cô cũng không hiểu rõ, mình chỉ xin nghỉ một ngày mà không biết bệnh viện đã có những thay đổi như thế nào đây?
Chủ nhiệm Trần dẫn Giang Thành đến phòng làm việc của Viện trưởng Thẩm, gương mặt ông ta luôn nở nụ cười, nói: “Cậu em Giang Thành, lát nữa cậu đỡ lời giúp tôi với nhé.”
Giang Thành đồng ý qua loa, bước vào phòng làm việc của Viện trưởng Thẩm..