Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 79: Mặt Mũi Tôi Đủ Lớn Rồi Chứ





“Phương Kiến Quốc? cậu tịch Phương?”
“"Ngay cả ông ta cũng ra mặt cho cậu thanh niên kia? Rốt cuộc người kia là ai?”
Những người đứng xem hoàn toàn bị sốc, họ nhìn chằm chằm Giang Thành với vẻ mặt không thể tin được.

“cậu tịch Phương, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu,” Hỏa Thiêu Phong vội vàng đưa tay về phía Phương Kiến Quốc, nở nụ cười chào đón.

Dù Hỏa Thiêu Phong ỷ vào mình có gia thế lớn cũng không dám làm phật lòng Phương Kiến Quốc, dù sao Phương Kiến Quốc cũng là người đứng đầu của gia tộc lớn nhất ở Lư Dương, có thể nói là một tay che trời ở Lư Dương, dù lá gan của Hỏa Thiêu Phong có lớn hơn nữa cũng sẽ không đắc tội Phương Kiến Quốc.

Ánh mắt Phương Kiến Quốc bình thản liếc qua Hỏa Thiêu Phong, trực tiếp bỏ qua gã, đi thẳng tới chỗ Giang Thành, nói: "Cậu Giang, tôi không biết cậu cũng ở đây, mong cậu thứ lỗi.

"
Kể từ lúc Giang Thành cứu cô con gái Phương Lan Lan của Phương Kiến Quốc, ông ta vẫn luôn muốn kết bạn với Giang Thành, lần này thấy Giang Thành gặp khó khăn đương nhiên ông sẽ lập tức đến giúp đỡ.

“cậu tịch Phương, ông khách sáo rồi, tôi cũng vừa đến thôi, vừa rồi còn suýt bị đuổi ra ngoài đấy,” Giang Thành cười nhạt nói.

“Thế sao? Nếu những người ở đây còn không thèm tôn trọng cậu thì tôi nghĩ tôi cũng không cần ở lại đây nữa,” Phương Kiến Quốc lạnh lùng nói.

Ông vừa nói vậy, tâm trạng Hỏa Thiêu Phong lập tức chìm xuống đáy vực, nếu đến cả Phương Kiến Quốc cũng đi nốt thì nơi này sẽ chẳng còn mấy người, hơn nữa còn khiến gã đắc tội hoàn toàn với Phương Kiến Quốc nữa.

Ngoại trừ việc bán đấu giá viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng này ra, mục đích quan trọng hơn của gã khi tới Lư Dương chính là làm thân với Phương Kiến Quốc, nếu cứ đắc tội thế này chắc chắn gã sẽ bị phạt nặng khi về nhà.


“cậu tịch Phương, ngài không thể đi, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm thôi,” Hỏa Thiêu Phong vội vàng nói.

“Hiểu lầm?”
Phương Kiến Quốc trào phúng cười lạnh nói: “Tôi thấy thái độ lúc nãy của cậu hoàn toàn không giống hiểu lầm đâu.


“Thật sự là hiểu lầm, anh Giang là anh rể tôi, sao tôi có thể đuổi anh ấy đi chứ? Tôi chỉ đùa với anh ấy thôi,” Hỏa Thiêu Phong vội vàng giải thích, trán gã toát mồ hôi lạnh.

“Anh Giang, bác sĩ Giang, có chuyện gì thế, sao lại náo nhiệt vậy?”
“Lần này lại là ai nữa đây?”
Hỏa Thiêu Phong nghe thấy lại có người gọi tên Giang Thành, gã sợ tới mức run cả người, dù sao người ở đây không giàu thì cũng là sang, tuy nhà họ Hoả nắm quyền thế lớn trong tay, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, dù sao nơi này cũng là Lư Dương cậu không phải Giang Nam, không biết lại là vị doanh nhân giàu có nào có quan hệ thân thiết với Giang Thành.

Người tới lần này là Bạch Vệ Quốc, một ông trùm trong lĩnh vực bất động sản ở Lư Dương, cơ nghiệp bất động sản của ông ta trải rộng Lư Dương, người này cũng là một nhân vật lớn.

“Ông Bạch,” Giang Thành lên tiếng chào.

“Cảm ơn bác sĩ Giang còn nhớ tới tôi, biệt thự tôi tặng anh có thoải mái không?” Bạch Vệ Quốc cười hỏi Giang Thành.

Bạch Vệ Quốc này chính là bệnh nhân lúc trước Triệu Phúc Lâm đưa đến bệnh viện nhờ Giang Thành chữa khỏi bệnh, hơn nữa sau này Giang Thành cũng từng tới Khang Hinh Nhất Phẩm của Bạch Vệ Quốc để mua nhà cho gia đình anh, ông ta đã trực tiếp tặng cho Giang Thành một căn biệt thự, không lấy một đồng.

“Đờ mờ, đến cả Bạch Vệ Quốc cũng tôn trọng cậu ta như thế, lại còn tặng một căn biệt thự? Ở cả Lư Dương này cũng không có người thứ hai đi?”

“Người này chắc chắn là con cháu của gia tộc lớn nào đó, không chừng là thiếu gia nào đó ở thủ đô ấy, nếu không sao có thể khiến nhiều gia tộc giàu có sẵn sàng cúi mình với cậu ta như thế?”
Những người xung quanh hoàn toàn sửng sốt, một lúc sau mới đồng loạt đứng dậy, cầm ly rượu vang đỏ vây quanh Giang Thành.

Là nhân vật chính của bữa tiệc này, Hỏa Thiêu Phong hoàn toàn bị bỏ quên, ngược lại chỗ Giang Thành rất sôi nổi, anh giống như trở thành trung tâm của cả bữa tiệc.

“Hỏa thiếu, chuyện này……”
Ngay khi Quý Triết vừa mở miệng, Hỏa Thiêu Phong lập tức cho anh ta một cái tát đầy thô bạo, gã vả thẳng vào mặt Quý Triết rồi chửi bới: “CMN, không phải mày bảo nó là một thằng y tá, một thằng con rể đáng thương hả?”
“Đúng là thế mà…”
Quý Triết oan ức nói.

“Đúng mẹ mày ấy, mày từng thấy nam y tá nào có nhân mạch mạnh như thế chưa?” Hỏa Thiêu Phong chửa rủa.

Tuy Quý Triết là con trai của một gia tộc quyền lực nhất nhì Lư Dương nhưng bây giờ gia tộc của anh ta phải phụ thuộc vào nhà họ Hoả, đương nhiên anh ta không dám phản kháng Hỏa Thiêu Phong, chỉ có thể cắn răng chịu đựng bị đánh.

Quý Triết nhìn về phía Giang Thành, anh ta cũng không hiểu rốt cuộc chuyện này là thế nào, sao đột nhiên lại có nhiều gia tộc nổi tiếng vây quanh Giang Thành như thế.

“Cậu Giang, khi bào cậu rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé.


“Được, chắc chắn rồi!”
Giang Thành đuổi đi nhóm người cuối cùng mới ngồi lại chỗ của mình được.


“Em trai tốt, cậu giấu sâu thật đấy,” Hỏa Linh Lung vừa nói vừa cười nhìn Giang Thành.

“Giấu cái gì?”
“Thân phận và địa vị của cậu, không phải cậu bảo cậu chỉ là một bác sĩ thôi à?” Hỏa Linh Lung hỏi.

“Tôi thật sự chỉ là một bác sĩ.


“Lại lừa chị đây, một bác sĩ có thể có sức ảnh hưởng lớn như thế sao? Tất cả các gia tộc lớn ở Lư Dương này đều tôn trọng cậu như thế?” Hỏa Linh Lung tò mò nhìn Giang Thành.

“Tôi không lừa chị,” Giang Thành nói.

“Chị đây không tin đâu, miệng đàn ông ấy mà, mỗi câu bảo thật đều là lừa người,” Hoả Linh Lung cầm ly rượu nhấp một ngụm.

Bất kể như thế nào, chỉ cần bây giờ ở lại là có thể thông qua đấu giá lấy lại viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng, hơn nữa Giang Thành có rất nhiều gia tộc lớn chống lưng, những gia tộc khác nhất định sẽ không tranh giành với Giang Thành.

“Anh Giang, vừa rồi tôi đã xúc phạm anh, cho tôi xin lỗi,” Hỏa Thiêu Phong nâng ly rượu, lần nữa ngồi xuống bên cạnh Giang Thành.

“Không cần,” Giang Thành thản nhiên nói.

“Chị à, chị tìm được một người bạn trai giỏi như thế sao không nói cho em trai chị một tiếng để em vui cùng,” Hỏa Thiêu Phong thấy Giang Thành quá lạnh lùng, gã quay sang nói chuyện với Hỏa Linh Lung.

“Thiêu Phong, nói những chuyện này thú vị lắm à? Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn lấy đồ tôi muốn về thôi,” Hỏa Linh Lung lạnh nhạt nói.


“Được, được.


Hỏa Thiêu Phong lại bị chặn họng, đành xấu hổ quay đi uống rượu, nhưng gã đã sắp xếp xong cả rồi, dù hiện tại không đấu lại được Giang Thành, gã cũng sẽ không để Hỏa Linh Lung lấy được thứ cô ả muốn.

“Các vị khách quý, tôi vừa nhận được thông báo của ông chủ, vì một số lý do đặc biệt, viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng tạm thời không thể tiến hành bán đấu giá, mong mọi người thứ lỗi,” MC đứng trên sân khấu lấy làm tiếc nói.

“Cái gì?”
Hỏa Linh Lung vô cùng kinh ngạc, viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng lại không được bán đấu giá?
Hỏa Linh Lung ngay lập tức nhìn về phía Hỏa Thiêu Phong, chỉ thấy gã đáng đắc ý nhìn mình, rõ ràng chính là gã cố ý sắp xếp để mình không lấy được viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng.

Nhưng Hỏa Linh Lung chỉ muốn lấy lại viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng kia, nếu không thể, chẳng phải chuyện cô bận rộn lâu như thế đều là vô ích sao? Tức khắc trong lòng Hỏa Linh Lung cảm thấy vô cùng mất mát.

“Tiếp theo, mời mọi người thưởng thức bản độc tấu piano do tiểu thư Lăng Linh tới từ thủ đô biểu diễn,” MC nói xong rồi lui xuống.

“Không ngờ lại là Lăng Linh đó, cô ấy đàn thật sự rất hay.


“Đúng vậy, tuy không thể nhìn thấy viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng trong truyền thuyết nhưng có thể thưởng thức bản độc tấu piano do Lăng Linh biểu diễn cũng là một chuyện rất tuyệt.


Cùng với tiếng xì xào bàn tán của mọi người, một khúc piano du dương truyền ra từ trên sân khấu, một bệ nâng từ từ xuất hiện trong tầm mắt mọi người……
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.