Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 182: Kẻ Tầm Thường Lại Muốn Tranh Giành Hào Quang





Lúc này bên trong phòng sách của ông nội Diệp, Diệp Thiên và Giang tổng quản đang ngồi cách một bàn trà mặt đối mặt "Tôi tự hỏi ông sợ tôi đánh không lại tên họ Hoắc kia hay là có mục đích gì? Vì sao phải ngăn cản tôi ra tay?" Diệp Thiên dang tay cười khổ hỏi.

"Tôi đương nhiên tin tưởng Diệp Bắc Minh cậu có thể giết Hoặc Cảnh Long rồi." Giang tổng quản cười nói.

không
Sắc mặt Diệp Thiên cứng đờ, thu hồi nụ cười nói: biết ông đang nói cái gì.

"Tôi
Giang Sơn cười hắc hắc: “Đừng vội phủ nhận, tôi có chứng "Chứng cớ gì?" "Chúng tôi đã điều tra, ngày đó Diệp Bắc Minh ở Đông Nam Á ngang trời xuất thể.

Cậu lại vừa vặn đáp chuyến bay đến Đông Nam Á” Giang Sơn bày ra bộ dạng cậu đừng phủ nhận.

"Ngẫu nhiên mà thôi." Diệp Thiên xua tay cự tuyệt phủ nhận, hãn không muốn bị Đại nội làm phiên.

Giang Sơn cười cười nói: “Vậy tại sao Thẩm Vinh Hoa lại từ Đông Nam Á xa xôi lại đến tặng lẽ chúc thọ cho ông của cậu, vì sao lại chuyển vào tài khoản của cậu 200 tỷ? "Đó là vì tôi chữa bệnh cho cha ông ta nên ông ta trả thù lao.

"Ông cụ Thẩm không bị bệnh, ngày đó cậu đến Thẩm gia vừa vặn Thấm gia bị Hồng Thịnh tấn công.

Sau đó Diệp Bắc Minh liên ngang trời xuất thế.” Giang Sơn nhìn thắng Diệp Thiên, một bộ cậu còn dám không thừa nhận.

"Rốt cuộc ông muốn như thế nào?"Diệp Thiên tìm không được lý do giải vậy.

Giang Sơn hạ hạ cười: “Không muốn thế nào cả, chỉ có một việc muốn nhờ cậu hỗ trợ mà thôi”
Diệp Thiên hai mat nheo lại nói: "Đột nhiên nhiệt tình không trộm thì là cướp.

Lúc ông muốn đến để tặng lẽ đại thọ cho ông tôi, tôi đã biết ông còn chưa thả rằm" "Nói đi.

Muốn tôi hỗ trợ cái gì.

"Ha ha." Giang Sơn cười, trên mặt lộ vẻ thắng lợi vui sướng, từ trong túi lấy ra một tảng đá hoàng kim sắc đặt lên bàn trà nói: “Cậu sờ vào tảng đá này xem
Diệp Thiên dời ảnh mắt nhìn xuống tảng đá trên bàn trà, bằng chốc hai mắt trở nên sáng ngời.

"Linh thạch? "Cậu đã từng thấy qua tảng đá kia?" Sắc mặt Giang Sơn lộ vẻ kinh ngạc.


"Đừng động, tôi chưa thấy qua, ông lấy linh thạch này từ đầu vậy?"Diệp Thiên hỏi, hắn có thể nhìn ra độ tinh khiết của khối linh thạch cao hơn so với khối linh thạch mà mình lấy được trước đó
Giang Sơn hoài nghi liếc mắt Diệp Thiên một cái rồi nói cặn kẽ: “Thời gian trước có vài đồng chí lúc chấp hành nhiệm vụ thì đã phát hiện ra tảng đá này trong một huyệt động bí ẩn ở một dãy núi của Tần Lĩnh, lúc ấy bọn họ cảm thấy tảng đá kia không giống như những tảng đá bình thường, bên trong tảng đá kia có chân khí lưu động, liền cầm theo ít trở về.

Sau khi được đệ nhất cao thủ đại nội Hoàng lão của chúng tôi xem xét, xác định sau khi hấp thu chân khí trong tảng đá này thì chắc chắn tu vi võ đạo sẽ được tăng lên, sau đó chúng tôi bắt đầu khai thác tảng đá này." "Nhưng mà mới khai thác được một ít, còn chưa kịp vận chuyển về thì đã bị người khác cướp đoạt, cuối cùng ngay cả quặng cũng đều bị những người này chiếm lấy Nghe vậy Diệp Thiên nhịn không được hỏi.

“Người nào lá gan lớn như vậy, ngay cả đồ của đại nội cũng dám cướp?" "Cậu hỏi đúng chỗ mấu chốt rồi." Giang Sơn nói: "Những người này ăn mặc rất giống cổ nhân, người người thân thủ bất phàm, có thể chiêu lỗi dẫn điện, ngự kiếm phi hành, chúng tôi hoài nghi là người tu hành của tông môn ẩn dật "Tông môn ẩn dật?"Diệp Thiên nhíu mày, đây là lần đầu tiên hần nghe được một từ xa lạ như vậy.

Giang Sơn gật đầu nói: “Nền văn minh của Nam Việt đã có từ xa xưa, dòng chảy dài võ đạo hay pháp đạo đều do lão tổ tông của chúng ta tạo ra, không ít người khai sơn lập phải quy ẩn trong phủ đệ động thiên theo đuổi con đường Trường Sinh.

Bọn họ cơ bản không xuất thể, cho dù xuất thể thì phần lớn đều là vì thu nạp đồ đệ, hành tung cũng cực kỳ quỷ bí, bên trong hồ sơ của đại nội chúng ta có rất nhiều đứa trẻ bị mất tích đều là có liên quan đến các tông môn ẩn dật đó.

"Tên Sở Sơn Hà kia có một đứa cháu trai, hai mươi năm trước trên đường đi học về thì đột nhiên mất tích, sau khi đại nội điều tra cũng hoài nghi cháu hằn lấy được truyền thừa của tông môn ẩn dật.” "Ông cũng đừng đoán mò nữa.

Nói chính sự đi." Diệp Thiên đảo cặp mắt trắng dã hỏi: “Sau khi quặng linh thạch bị chiếm thì sao nữa?"
Giang Sơn tiếp tục nói: "Sau khi mỏ quặng linh thạch bị chiếm, đại nội chúng tôi liên phải nguyên lão cấp bậc chính là cao thủ chém giết nhưng mà cũng không thể đoạt lại được, đều bị đánh cho mình đầy thương tích mà trở về" "Sau đó không có biện pháp, chỉ có thể lấy lý do quân đội diễn tập dùng pháo oanh tạc.

Thật đúng là không cần phải nói, rất hữu dụng, bọn họ không dám tới gần, chúng tôi cũng không tới gần được, vẫn cứ giằng co như vậy." "Cho nên các người xác định tôi là Diệp Bắc Minh không sợ pháo oanh tạc, muốn để tôi hỗ trợ xua đuổi những người đó đúng không?" Diệp Thiên đã có thể đoán ra kết quả.

Quả nhiên Giang Sơn vỗ bàn trà nói: “Không sai, đây chính là nguyên nhân tôi đến mời cậu hỗ trợ "Hỗ trợ thì cũng có thể.

Chia phần trăm đi rồi nói chuyện" Diệp Thiên chân bắt lên, bộ dáng gian thương đây mình.

"Cho cậu nhiều đây.” Giang Sơn giơ lên một ngón tay.

"Một phần?" (ý nói một phần mười) "Không, là một tấn" “Tổng cộng có bao nhiêu tấn?" "Ước chừng khoảng bốn mươi năm mươi tấn.

“Bốn năm mươi tấn mà chỉ cho tôi một tấn, không được không được.”
Hai người vì chia phần trăm mà tranh luận kịch liệt.

Mà lúc này trong đại sảnh trải qua một hồi dọn dẹp khó có thể nhận ra dấu vết của một cuộc đánh nhau, bởi tân khách càng ngày càng nhiều, nếu như Thanh Châu có Quách Chính Hoa và nhóm doanh nhân thì ở Hải Châu có Thang Thiếu Võ cũng tới, vì thế nhất thời tăng thêm không ít bàn.

Thọ yến đã được khẩn cấp bố trí, Tân Liên Tâm và Thẩm An Kỳ còn có Đường Nhã Dao cùng với Vũ Thiên Linh đều gia nhập đội ngũ hỗ trợ, làm việc một cách nhiệt tình hăng say.


Diệp gia hoàn toàn không ngờ rằng sẽ đến nhiều tân khách như vậy.

Về phần bọn người Hoặc Cảnh Long và Sở Sơn Hà còn đang thương lượng không chịu quỳ xuống bồi tôi.

Hoặc Vân cùng Sở Hằng cũng bị chuyển dời đến một nơi hẻo lánh, sau khi bọn họ được ông nội nổi xương xong, tuy rằng không thể đi được nhưng đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều.

Về phần Diệp Minh và Diệp Linh cùng với một vài hậu bối của Diệp gia thì buồn bã ngôi ở một bên, cùng đợi bị Diệp Thiên xử phạt.

Dù thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ đến bối cảnh của Diệp Thiên lại cường đại đến mức độ này, ngay cả gia tộc Hoặc gia khủng bố như vậy cũng đều cũng trong tay của Diệp Thiên.

"Không nghĩ tới trong những đứa con của ông Diệp, chủ ba là bình thường nhất lại có thể sinh được một đứa con trai bản lĩnh như vậy, qua đêm nay chỉ sợ ở Diệp gia nhà chủ ba sẽ có địa vị nhất" Nhìn vợ chồng Diệp Diệu Hà được một nhóm nhân vật có uy tín danh dự vây quanh, trong mắt thím Tư tràn đầy hâm mộ ghen tị nhưng không dám lên tiếng "Lần này cha đã đề cập đến chuyện phân chia gia sản cho chủ ba, ai còn dám không đồng ý.

Bác gái hai vẻ mặt không vui "Chỉ sợ không phải đơn giản là phân chia gia sản như vậy, có nói.

khả năng sẽ giao tập đoàn Diệp thị cho chủ ba đẩy" Khi thím Tư nói chuyện không quên liếc mắt nhìn bác gái cả.

"Hừ, phân chia gia sản thì tôi không ý kiến, nhưng giao chức chủ tịch tập đoàn cho chủ Ba thì tôi không đồng ý!" Bác gái cả hừ lạnh nói.

"Cô không đồng ý thì có tác dụng à? Ông cụ Hoặc còn đang do dự có nên xin lỗi không kia kìa" Bác cả Diệp Diệu Đông đã đi tới, trừng mắt nhìn bác gái cả nói: "Đừng đứng ở đây nữa, đến phòng bếp hỗ trợ đi "Hừ, những vị khách khứa đó đều vì Diệp Thiên mà đến, vợ chồng chú Ba không đi hỗ trợ, muốn chúng ta hỗ trợ, điều này rất không công bằng.

Bốn người đàn bà bụng đầy bực tức nhưng là chỉ có thể ai oán đi vào phòng bếp.

Tuy rằng là có chút nhân tình không thể nào tốt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến bầu không khí vui mừng trong đại sảnh.

Đúng lúc này, một tiếng thét kinh hãi truyền đến.

"Ôi mẹ ơi! Có người từ trên trời rơi xuống!"
Lời nói vừa hét ra, nháy mắt trong đại sảnh lập tức yên tĩnh.

"Sao lại thế này?"
Ngay sau đó những lời nói nghi vấn như vậy vang lên khắp phòng.


Rất nhanh có một người làm của Diệp gia thất kinh chạy vào, vừa chạy vừa hộ: “Lão gia, có hai người như người cổ đại từ trên trời giáng xuống ngay Diệp gia chúng ta, đang đi về hướng đại sảnh." "Cái gì!"
Nhất thời mọi người đều xôn xao "Có người cổ đại từ trên trời giáng xuống, sẽ không phải là thiên quan chúc phúc đến đây chứ?" "Chẳng lẽ là thọ tinh vì thọ yến của Diệp lão mà đến đây?" "Hay là diễn viên nào của đoàn phim, vô tình rơi vào Diệp Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc liên nhìn thấy một gia?" người thanh niên và một người trung niên đi vào đại sảnh.

"Cải quỷ gì vậy?"Mọi người đều nhưởng mày quan sát.

Sau đó chợt nghe thấy thanh niên mặc y phục cổ đại kia đột nhiên hô lớn: "Sở Sơn Hà ở đâu? Cháu là cháu trai của ông- Sở Cảnh đây, ông nghe được thì mau trả lời cho cháu một tiếng”
Nghe vậy Sở Sơn Hà sửng sốt nghi hoặc nhìn người mặc trang phục cổ đại đột nhiên xuất hiện, sau đó liên vẫy tay hào hứng hứng hô lên: "Cảnh, ông ở đây...!
Sở Cảnh dựa theo nơi ra âm thanh nhìn lại, sau đó liên dẫn sự thúc của anh ta chạy tới.

"Sở Cảnh, cháu đây là...!Sở Sơn Hà đặt hai tay lên vai Sở Cảnh, nhìn Sở Cảnh từ trên xuống dưới với vẻ mặt nghi hoặc.

Sở Cảnh nhếch miệng cười nói: "Ông nội, đây là trang phục của Huyền Thanh đấy.

Hai mươi năm qua cháu đều ở Huyền Thanh tông tu luyện "Huyền Thanh tông?"Sở Sơn Hà nhíu mày.

"Chính là tông môn ẩn dật theo lời ngoại giới đấy ạ.” Sở Cảnh "Cái gì!"
Nhất thời những võ giả ở đây vô cùng kinh ngạc.

Chỉ có Sở Sơn Hà kích động run rẩy nói: "Cháu cháu cháu...!là đệ tử của tông môn ẩn dật?” "Đúng vậy ông nội, đây là sự thúc của cháu- Ân Kiếm." Sở
Cảnh chỉ vào người đàn ông bên cạnh nói.

Đúng lúc này một tiếng kêu khóc truyền đến: “Anh! Cứu em!"
Sở Cảnh dựa theo tiếng nói nhìn lại, vội vàng chạy tới ngôi chồm hổm trước mặt Sở Hằng nói: “Em là em trai của anh-Sở Häng?" "Đúng vậy anh.

Người của tông môn ẩn dật, có phải anh có phải rất lợi hại hay không?" Sở Hãng khóc hỏi.

"Đúng vậy em trai, nói cho anh biết ai muốn mạng của em, nói.

anh sẽ giết hàn!"Khi nói chuyện, thần sắc của Sở Cảnh bỗng trở nên lạnh lẽo.

"Anh vẫn nên cứu em trước đi anh, chỗ lông mày của em bị người ta châm cho một châm.

Ban đầu thì không có gì nhưng bây giờ thì hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn." Sở Hằng khóc nói.

Nghe vậy tay của Ân Kiểm tạo thành ưng tráo (giống móng vuốt chim ưng) nhằm về phía hàng lông mày của Sở Hằng, sau đó liền nhìn thấy từng đợt từng đợt mây màu tía phiêu khởi trong tay ông ta.

Rất nhanh toang một tiếng, tất cả mọi người liên nhìn thấy một cây ngân châm từ hàng lông mày của Sở Hằng bị hút ra, tiếp theo tay của Ân Kiếm nằm vào chỗ xương gãy của Sở Hằng.

Trong chốc lát Ân Kiểm nói: "Bây giờ cậu có thể đi không"

Sở Hằng động đậy chân, tiếp theo cả người kích động đứng lên: “Được rồi! Tôi có thể đi được rồi!" "Thật là lợi hại"
Thấy một màn như vậy, rất nhiều người nhịn không được kinh hồ.

"Nói cho anh biết, là ai làm?"Sở Cảnh hỏi.

"Anh, đi theo em." Lúc này Sở Hằng đi về hướng bên trong đại sảnh, chỉ vào Tân Liên Tâm còn đang kinh ngạc nói: “Là chồng của cô ta làm!"
Lúc này bàn tay ưng trào của Sở Cảnh hướng về phía Tân
Liên Tâm.

Giây tiếp theo Tân Liên Tâm giống như tấm sắt gặp phải nam châm.

Lúc này cô đang cách xa hơn bốn mét mà bị hút tới, thậm chí ngay cả cơ hội để cô hét lên một tiếng cũng không có mà cổ đã bị Sở Cảnh bóp chặt.

"Mau gọi Diệp tiên sinh!"Lúc này có người kêu lên.

Rất nhanh tám vị nguyên lão đại nội cùng đám người Triệu Cửu Linh chạy tới.

"Là cậu!"
Trong tích tắc nhìn thấy Ân Kiếm, tám vị nguyên lão đại nội đều kinh hô.

Sắc mặt bỗng nhiên thoáng chốc thay đổi.

"Là tôi." Bàn tay Ân Kiếm đưa ra sau lưng, thản nhiên nói: "Không nghĩ tới ở nơi này còn có thể gặp được các người." "Ông đến thủ đô để làm gì?"Có vị nguyên lão hỏi.

Ân Kiểm mim cười: “Vốn định bắt nhóm lão đầu các ông để làm con tin, để cho các người không dám pháo kích, không nghĩ tới ở đây lại gặp các người.

Vậy tạm bắt tám người các ông làm con tin cũng được.

Dứt lời Ân Kiểm một cước phóng ra "Am!"
Mặt đất rung động, một cổ uy áp khủng bố mà cuồng bạo từ dưới chân Ân Kiểm đánh ra, ngay trong chớp mắt đã đánh ngã tám vị nguyên lão cùng với nhóm người Triệu Cửu Linh, cùng lúc thất khiếu chảy máu.

Toàn trường kinh sợ "Ôi trời ơi! Khủng bố! Quả kinh khủng!"
Mà ngay cả Hoắc Cảnh Long tuyệt thế cao thủ cũng đều bị hoảng sợ kêu lên.

Sau đó chợt nghe thấy giọng nói khinh thường của Ân Kiếm vang lên: "Một đám phàm phu tục tử, trước mặt tu sĩ tu luyện tiên đạo pháp môn ta thì các người chỉ là con kiến mà thôi.

Vì muốn bắt các người làm nhân chứng, nếu không thì đã dễ dàng nghiên chết các người rồi."
Nhưng không ngờ lúc ông ta vừa dứt lời, một giọng nói giống như từ chín tầng mây truyền đến "Người bản xứ ở nơi nào sao dám tranh giành ánh hào quang? Mau thả vợ tôi ra, bằng không sẽ cho ông thần hồn cậu diệt, ngay cả quỷ cũng đều không làm được!" (thần hồn câu diệt: hồn phi phách tán).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.