Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 218: Thiên Uy Huy Hoàng Kiếm Chỉ Dẫn Chi





**********
Ông ta vừa nói xong, Hàn Quân Trạch và Tô Dương đang đứng ngó ở bên ngoài lập tức quay sang nhìn Taketaro Sato, trong mắt đầy hận ý.

Hai người bọn họ vẫn chưa quên, người móc mắt, đánh gãy chân bọn họ chính là Taketaro Sato.

“Taketaro Sato, dù sao ông cũng là Quyền Hoàng Nhật Bản, là nhân vật lớn nổi tiếng một phương, bây giờ lại hạ tiện đến mức làm chó săn cho người ta, đúng là làm cho giới võ thuật Nhật Bản cảm thấy xấu hổ.

Loại người như ông không xứng để sống trên đời này!" Hàn Quân Trạch đổ dầu vào lửa.

“Đúng đó, mở miệng là chủ nhân, khép miệng cũng chủ nhân, ông làm chó săn cũng trung thành thật đó, mẹ nó tôi còn thấy xấu hổ thay cho ông!” Tô Dương nói.

Quả nhiên, sau khi hai người bọn họ đổ dầu vào lửa, đảm võ sư Nhật Bản hoàn toàn nổi điên.

“Taketaro Sato, không ngờ là ông lại sa đọa đến nông nỗi này, ông đã không xứng làm công dân của đế quốc nữa!” “Hôm nay chúng tôi nhất định phải giết chết ông, dùng máu của ông để rửa sạch sự ô nhục của giới võ thuật trong đế quốc
Một nhóm võ sư Nhật Bản vô cùng tức giận rút đạo võ sĩ ra.

Thấy vậy, Taketaro Sato quát lên: "Tôi có nỗi khổ riêng, biển đi chỗ khác đi, đừng ép tôi phải ra tay!"
Ông đúng là không còn cách nào khác, ông đã bị Diệp Thiên hạ huyết chủ, chỉ cần Diệp Thiên không vui, hắn có thể lấy mạng ông bất cứ lúc nào, vì giữ mạng sống, ông chỉ có thể làm người hầu cho Diệp Thiên, chỉ có như vậy mới có thẻ ngu ngon, nếu không ông cũng rất lo lắng không biết khi nào ông sẽ đột ngột chết đi.

Lúc đầu ông cũng rất kháng cự việc này, nhưng sau khi ăn một viên đạn dược của Diệp Thiên rồi khôi phục lại toàn bộ vết thương, ông lập tức bội phục Diệp Thiên sát đấy, tin tưởng chắc chắn là ông đã theo đúng người, cho rằng năng lực của Diệp Thiên có lẽ còn kinh khủng hơn những gì ông từng tưởng tượng.

“Ha ha hạ" Có võ sư Nhật Bản cười to nói: “Ông đã phế đến mức võ sư hóa cảnh đỉnh phong còn đánh không lại, còn có năng lực nói không khách khi với bọn tôi?"
Ngay sau đó, võ sư Nhật Bản kia giơ thanh đao võ sĩ lên cao, dữ tợn nói: “Tôi sẽ cho ông chết một cách dứt khoát
Nói xong, ông ta chém một đao xuống.

“Taketaro Sato, cuối cùng ông cũng chịu quả báo rồi!” Thấy mấy võ sư Nhật Bản đã ra tay, Hàn Quân Trạch và Tô Dương đều nhịn không được kích động kêu lên, giống như chỉ ngay sau giây tiếp theo là có thể nhìn thấy cảnh máu của Taketaro Sato bằn văng tung tóe khắp nơi, hận thù của bọn họ cũng sẽ tiêu tán đi một ít.

Nhưng không ngờ hai người bọn họ vừa mới nói dứt lời, Taketaro Sato lại nhắc tay lên, nhẹ nhàng chụp được thanh đạo võ sĩ đang chém về phía trán ông.

Hú?
Võ sư Nhật Bản kia nhíu mày lại.


Đúng lúc này, Taketaro Sato lại năm chặt tay lại, thanh đao võ sĩ kia lập tức biến thành mảnh nhỏ.

Không đợi võ sư Nhật Bản kia xoay người, Taketaro Sato đã phất tay áo ra, một cổ khi kinh khủng bố quét ra ngoài.

Chỉ trong tích tắc, mười mấy võ sư Nhật Bản đã bị tay áo của ông quét ra ngoài hơn mười mét.

"Det!" Hàn Quân Trạch và Tô Dương nhịn không được chửi tục một cầu, ánh mắt nhìn về phía Taketaro Sato đầy phức tạp, chưa đủ cảm giác kinh ngạc, khiếp sợ, không tin.

Không phải chỉ cần võ sư hóa cảnh đỉnh phong là có thể đả thương ông ta một cách dễ dàng sao, sao chỉ mới hai ngày trôi qua mà ông ta đã trở nên mạnh đến vậy rồi, sao chỉ dùng một tay áo đã quét bay được nhiều cao thủ Nhật Bản như vậy chứ? Không lẽ...!Ông ta khỏi hẳn rồi? “Hai tên ngu ngốc, có phải thấy ngạc nhiên làm không?” Taketaro Sato nhìn Hàn Quân Trạch và Tô Dương cười lạnh hỏi.

Hai người lập tức liếc nhìn nhau.

Ngay sau đó, hai người nhấc chân định bỏ chạy.

"Định chạy à, không có cửa đầu, chờ chủ nhân của tôi xử lý hai người đi." Taketaro Sato hừ lạnh, nhảy ra xa hơn hai mươi mét, xách hai người lên như xách gà con, sau đó quăng mạnh xuống đất, quãng ngã hai người như hai con chó chết.

Mà lúc này, ở trên không trung cao mấy chục mét.

Sau khi trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, Mã Thiên Kiêu đổ mồ hôi đầm đìa, khó tin mà nhìn Diệp Thiên nói: "Không ngờ tu vi võ thuật của cậu lại khủng khiếp như thế, không ngờ lại có thể đánh với tôi một trăm chiêu mà còn chưa phân thắng bại, cậu đúng là yêu nghiệt mà!"
Ông đã chấn động rất lớn trước thực lực của Diệp Thiên.

Phải biết là ông chính là võ tôn thần cảnh đỉnh phong, phải dựa vào thiên phú và tiền tài tu luyện vất vả hơn năm mươi năm mới có được tu vi như hiện tại.

Nhưng Diệp Thiên thì sao, cũng chỉ xấp xỉ con của ông, con của ông cũng chỉ là võ sư nội kình đại thành mà thôi, còn Diệp Thiên lại có thực lực của thần cảnh đỉnh phong rồi.

Chênh lệch thế này hoàn toàn có thể nói là như trời với đất.

Dựa theo lịch sử võ thuật ghi lại, trong suốt mấy ngàn năm qua, chưa từng có người hai mươi tuổi nào vào đến thần cảnh cá.

Cho nên ông còn nghi ngờ Diệp Thiên không phải là người là yêu nghiệt.

Nhưng Diệp Thiên lại cười ha ha: “Nếu ông biết được tôi đang dắt chó, ông sẽ còn kinh ngạc hơn nữa." “Dắt chó?" Sắc mặt Mã Thiên Kiêu lập tức trở nên lạnh lùng vô cùng khó coi.


“Đúng đó, dắt chó" Diệp Thiên nói: “Dắt đám chó ngu ngốc bên dưới, để bọn họ tư căn nhau."
Mã Thiên Kiêu theo bản năng nhìn xuống bên dưới.

Quả nhiên, đảm người bên dưới vì cái thùng chứa dược liệu mà quậy thành một đảm, thậm chí dưới mặt đất cũng đã có bốn năm mươi cái xác chết rồi.

Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Thiên lại làm Mã Thiên Kiều tức điên.

“Cho nên tôi mới giỡn chơi với con chó điện là ông một trăm chiều, nếu không chỉ cần ba chiêu là tôi đã có thể giết chết ông như giết gà rồi." Diệp Thiên nghiền ngâm nói.

“Cậu!” Mã Thiên Kiêu lập tức trở nên vô cùng hung ác: "Cậu dám nói tôi là chó điên? Còn dùng ba chiều là giết chết tôi như giết gà sao? Có ngọn thì cậu cứ giết thử cho tôi xem!
Ông thật sự không tin Diệp Thiên có thể dùng ba chiêu giết chết ông, nếu thật sự là vậy, vậy không lẽ Diệp Thiên đã đến tu vi thần cảnh viên mãn rồi sao? "Vậy tôi đánh một chiêu để ông nếm thử trước đã." Diệp Thiên không có quyết định sử dụng tiên pháp, mà cở thể chỉ hơi lóe lên lao về phía Mã Thiên Kiêu giống như mãnh hổ vô mồi, đánh một quyền thật mạnh lên ngực Mã Thiên Kiêu “Tốc độ nhanh thật.” Trong lòng Mã Thiên Kiêu hoảng sợ, tập hợp toàn bộ sức mạnh cơ thể đánh một quyền ra đón đầu nằm đấm trắng tinh như ngọc của Diệp Thiên.

Giây tiếp theo, hai năm đầm một lớn một nhỏ, một đỏ một trắng đã chạm vào nhau.

Đùng! Giống như sao hỏa đụng trái đất, một tiếng nổ thật lớn vang lên, làm cho tất cả những người bên dưới đều sửng sở, giống như là bị dọa giật mình đến mất hồn mất vía rồi.

Ngay sau đó, một tiếng a đầy đau đớn vang lên, Mã Thiên Kiêu giống như đã phải chịu một đòn quá mạnh, cơ thể liên tục lại nhanh ra phía sau, sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo, đau đến cỡ nào thì chỉ có mình Mã Thiên Kiệu là rõ ràng nhất.

Nhưng mặt của Diệp Thiên lại vẫn rất bình tĩnh, hàn có nhị trọng đạo thể, lực phòng ngự cực kỳ cao, cho nên hắn không hề cảm nhận được chút đau đớn nào cả.

“Tiếp tục
Chỉ trong chốc lát, Diệp Thiên lại quát nhỏ một tiếng, cơ thể lại lóe lên lần nữa, bay người nhào lên trước, dùng một quyền giống hệt khi này đấm về phía Mã Thiên Kiều “Tôi liều mạng với cậu!"
Mã Thiên Kiều có tính tình rất kiêu ngạo, từ trước đến giờ rất hiểm khi chịu thua, cho dù bây giờ đã đau đến mức làm ông túa mồ hôi lạnh, nhưng ông vẫn nằm chặt năm đấm, đến giờ mới phát hiện ra năm tay ông không thể nắm chặt lại được nữa, nhưng cho dù là thế, ông vẫn cần răng đấm ra một quyền đóng đầu.

Đùng!
Lại thêm một tiếng vang lớn.

Nhưng mà tiếng này không lớn bằng tiếng vang lúc nãy.


Nhưng sau khi tiếng vang này kết thúc, lại có tiếng xương vỡ vụn vang lên liên tục.

“A!” Mã Thiên Kiêu bay ngược ra xa hơn trăm mét, ôm nằm đấm mặt mày vặn vẹo, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, xương năm đấm của ông đã bị đánh nát.

Shh!
Thấy Mã Thiên Kiêu đang đau đớn muốn chết đi sống lại, những người bên dưới đều hít khí lạnh.

Đặc biệt là nhóm người Hàn Minh Chương và Tô Nguyên Lương, sắc mặt khó coi như người chết, bởi vì việc này có nghĩa là Mã Thiên Kiều đã thua rồi! “Tên thấy Diệp này thật là đáng sợ!” Tô Thiên Thành - chú của Tô Nguyễn Lương mặt mày hoảng sợ, khó tin nói: “Gia chủ Mã chính là võ tôn thần cảnh đỉnh phong đó, vậy mà chỉ chịu hai quyền của thấy Diệp đã bị thương đến nông nỗi này, không thể cướp dược liệu tiếp nữa, nếu như tiếp tục cướp, chỉ sợ chúng ta sẽ chết hết!” “Vậy vậy vậy...!làm sao bây giờ?" Cơ thể Hàn Minh Chương giống như bị gần máy run vào, run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh đổ ra như mưa.

“Bây giờ chỉ còn cách trả lại dược liệu cho thấy Diệp, sau đó giết sạch mấy tên có ý đồ cướp dược liệu giúp cậu ta thôi.” Tô Thiên Thành nổi.

Vừa khéo ông đang cầm cái thùng khóa mật mã đựng dược liệu trong tay, ông đột nhiên nhanh trí, vội vàng ném thùng đựng được liệu vào trong tay Taketaro Sato, hơn nữa còn nói: “Ông Sato, tôi cướp lại được dược liệu giúp ông rồi này, mau nhận lấy
Taketaro Sato nghe tiếng gọi thì quay lại, chỉ thấy Tô Thiên Thành đã ném thùng khóa mật mã cho ông, ngay lúc ông định đón cái thùng đó, đột nhiên có một bóng đen xẹt qua rồi nhanh chóng chạy vội về phía Tây.

“Không xong!"
Thấy vậy, Taketaro Sato và nhóm Tô Thiên Thành đều thay đổi sắc mặt “Mau chặn tên đó lại! Đừng để người đó chạy thoát”
Taketaro Sato lập tức kêu lên, là người đầu tiên xung phong điểm mũi chân nhanh chóng bay lên đuổi theo bóng đen kia.

“Cản họ lại, cho thống lĩnh Cecil thêm chút thời gian!” Có một thành viên huyết tộc kêu lên, lập tức có năm sáu thành viên huyết tộc giống như mấy con dơi bay lên cản đường nhóm Taketaro Sato lai.

“Tự tìm đường chết
Mặt Taketaro Sato vô cùng lạnh lùng, đầm liên tục hai quyền ra ngoài, chỉ trong tích tắc đã đánh năm sáu thành viên huyết tộc thành một đống máu.

Người huyết tộc giỏi bay lượn, đợi đến khi Taketaro Sato đuổi đến nơi, lại phát hiện ra bóng đen kia đã chạy được một đoạn rất xa rồi.

“Chủ nhân! Mau cướp dược liệu về! Tôi không đuổi kịp con dơi chết bắm kia!" Taketaro Sato kinh hoảng hồ lên, Diệp Thiên đã dặn dò ông, cứ để chó cần chó, đừng để dược liệu bị cướp đi là được, nhưng lúc này ông cũng bị cuộc chiến đấu kịch liệt của Diệp Thiên và Mã Thiên Kiều hấp dẫn, chỉ hơi lơ là một chút đã bị cướp mất dược liệu, có thể không hốt hoảng sao?
Diệp Thiên đang chuẩn bị cho Mã Thiên Kiệu thêm một quyền thứ ba nữa, nhưng nghe Taketaro Sato la lên.

Hàn quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy có một bóng người đã chạy xa vài ki là mét.

“Coi như ông gặp may!” Diệp Thiên liếc mắt hờ hững nhìn Mã Thiên Kiêu, bàn tay đang nắm chặt thành nắm chặt thành năm đầm đột nhiên biến đổi thành lôi quyết, lập tức thi triển lãi pháp.

Mấy giây sau.

“Thiên uy huy hoàng, kiểm chỉ dẫn chi
Vừa nói xong, hắn chỉ kiếm về hướng thống lĩnh huyết tộc Cecil đang chạy đăng xa.


Giây tiếp theo!
Ram ram!
Bầu trời quang đãng không một gợn mây đột nhiên bị một tia chớp to cỡ cánh tay xé rách, tia chớp đẩy kéo theo uy thế khủng bố nhất của đất trời mà rơi xuống, chói lóa làm mù vô số đôi mắt hợp kim titan 24k, đánh thắng lên người Cecil, chỉ trong chốc lát đã đánh anh ta từ trên trời rơi xuống.

"Má oi!"
Võ số người nước ngoài đều sợ ngày người.

Chỉ cảm thấy Cecil quá xui xẻo rồi, vậy mà lại bị sét đánh? Chỉ có một số ít người mới biết được tia sấm sét giữa trời quang này là tác phẩm xuất sắc của thầy Diệp.

Hai phút sau, Taketaro Sato xách theo thùng khóa mật mã từ đẳng xa quay về.

Kết quả chỉ trong chốc lát dã bị hơn hai mươi người nước ngoài bao vây, “Giao cái thùng kía ra, tôi tha cho ông một mạng.

Đại sư cổ thái quyền Alvar kêu gào nói.

“Ngu ngốc!” Mặt Taketaro Sato lạnh lùng, chỉ cảm thấy Alvar đang khiêu khích ông một cách trắng trợn, lập tức năm chặt nằm đấm, cách không đánh một quyền ra ngoài.

Lập tức có một bóng quyền đập về phía Alvar.

“Võ thuật Nhật Bản kế thừa theo võ thuật Nam Việt, chỉ đẹp chứ chẳng có tác dụng gì” Alvar khinh thường hừ lanh, dùng nằm tay phủ đầy gân xanh và cơ bắp đập mạnh về phía bóng quyền đang bay về hướng ông ta.

Đùng!
Một quyền đánh nát bóng quyền kia, sau đó ông ta giảm mạnh hai chân xuống đất, năm đấm khủng bố kia kéo theo khí thể hùng hồn đánh về phía Taketaro Sato.

Cuồng bạo mà cương mạnh, thể hiện mũi nhọn, mọi người còn có thể nghe được tiếng không khí bị nghiền nát, làm tất cả mọi người nhìn thấy đều tấm tắc khen hay.

"Không ngờ ông cũng có tài đó." Taketaro Sato khen ngợi liếc nhìn Alvar, đánh một quyền đón đầu năm đấm của ông ta.

Nhưng mà ngay tiếp theo Taketaro Sato đã hối hận rồi.

Ông hoàn toàn không ngờ được nằm đấm của Alvar lại cứng đến như vậy, sau khi đón đỡ một quyền của ông ta, tuy không có động tĩnh gì quá lớn, nhưng mà một cơn đau đớn xuyên tim lập tức lướt qua khắp cơ thể ông, làm ông nhịn không được phải lùi lại vài bước, liên tục suýt xoa.

“Quyền Hoàng Nhật Bản cũng chỉ có vậy mà thôi.” Alvar khinh bỉ nói, sau đó vươn tay ra: "Đưa dược liệu cho tôi, nếu không tôi đánh bể đầu ông!"
Đúng lúc này, một giọng nói như từ trên chín tầng mây vang “Là tôi đánh bể đầu ông.

lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.