Thẩm An Kỳ sinh ra đã ngậm thìa vàng theo đúng nghĩa, gia đình có giàu đến mức tài sản có thể ngang bằng với một quốc gia, theo quy định của tổ tiên dòng họ Thẩm là không được kết hôn với những người không phải dòng máu thuận Nam Việt, cộng với việc sống ở nơi đất khách quê người từ nhỏ, năm mười tuổi có đã bị đưa đến Hoa Kỳ để học bậc đại học, vì vậy cô hiếm khi tiếp xúc với các chàng trai gốc Hoa chính gốc.
Vì vậy, từ khi còn nhỏ, ngoài tình yêu thương của những người trong dòng họ, thì cô chưa từng nhận được thứ tình yêu của những người không cùng huyết thống đúng nghĩa.
Đừng nói đến việc năm tay những người con trai mình yêu, đến yêu đương cô cũng chưa từng được thử qua bao giờ Tất nhiên, có rất nhiều người theo đuổi cô.
Nhưng họ đều là người nước ngoài hoặc con cháu người Hoa không thuần, nên dù có biết mình thích ai, cô cũng giữ khoảng cách với những chàng trai đó vì cô phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc do tổ tiên nhà họ Thẩm đặt ra.
Vì vậy, cô ấy trước nay rất khao khát được nuông chiều, dù sao thì cô ấy cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi.
Rất nhiều bạn bè cùng trang lửa ở cái tuổi này, sớm đã được người đàn ông yêu thương của họ chiều hư.
Nhưng cô ấy chưa một lần được tận hưởng nó.
Bi kịch nhất là khi cô thực sự yêu một người đàn ông mang dòng máu chính thống của Nam Việt, thì cô phát hiện ra rằng người đàn ông ấy đã có vợ, đó chắc chắn là sự đả kích lớn nhất trong cuộc đời cô.
Đặc biệt là mỗi lần có nhìn thấy Diệp Thiên cưng nựng Tân Liên Tâm, cô lại có khao khát mãnh liệt rằng một ngày kia mình cũng có thể được anh yêu chiều như vậy.
Dù cho tình yêu của anh cho cô chỉ bằng một phần mười của Liên Tâm, cô cũng mãnh nguyện rồi.
Cô không đòi hỏi gì nhiều, cũng không cần một cái danh phần nào cả.
Dòng họ Thẩm cũng không cần cô ấy sinh con nối dõi tông đường, chỉ cần cô ấy có thể ở bên người đàn ông mà mình yêu là được rồi.
Cô ấy không đòi hỏi Diệp Thiên phải ở bên cô mỗi ngày, chỉ cần thỉnh thoảng đến thăm cô, ở bên cô, ôm cô vào lòng, như vậy là cô đã mãn nguyện rồi.
Rồi ngày đó cũng đã đến, nhưng đáng tiếc bản thân không có phúc để hưởng, chỉ đành gửi gắm hết tất cả hy vọng vào cái hão huyền gọi là kiếp sau “Cô gái ngốc nghếch, tại sao không phải là kiếp này, mà là kiếp sau?” Nhìn thấy vẻ mặt mong mỏi và chờ đợi, nhưng tiếc nuối không can tâm của Thẩm An Kỳ, Diệp Thiên vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cô, nhẹ giọng nói.
Vừa dứt lời, anh mở ra hết kinh mạch đã bị phong ấn trên người mình, rồi đặt Thẩm An Kỳ lên giường.
Giây tiếp theo, anh ta nhấc hai tay lên, mười cây kim vàng ngưng tụ xuất hiện ở khe giữa những ngón tay của Diệp Thiên.
"Cái này.
Andrew và những sát thủ khác đột nhiên co rút đồng tử, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như là một đứa bé hiếu kỳ, sững sờ nhìn kim sắc màu vàng không biết từ đầu xuất hiện trong tay Diệp Thiên.
Anh ta là pháp sư à?
Toàn bộ đám sát thủ đều bị một phen kinh ngạc.
Bọn họ chưa từng thấy chiêu này bao giờ, nên kinh ngạc đến ngoác mồm! Ngay lúc này, kỹ thuật của Diệp Thiên nhẹ nhàng, động tác thành thạo, nhãn lực tuyệt vời, hắn đâm từng cây kim vàng trong tay vào huyệt đạo trên người Thẩm An Kỳ.
Sau mười cây kim này, lại tiếp tục xuất hiện mười cây kim khác ngưng tụ lại, tiếp tục đâm vào.
Đám sát thủ và Andrew nhìn mà chết lặng.
“Ai biết hắn đang làm gì không?” Andrew ngạc nhiên hỏi.
Đám sát thủ lắc đầu.
Một nữ sát thủ nói: "Nếu tôi không lầm, thì anh ta đang dùng
Trung Y chữa bệnh cho bạn gái mình" “Trung Y?" Andrew bối rối nói: "Không cần uống thuốc, chỉ cần châm cứu, có thể chữa bệnh “Tôi cũng không biết, nhưng nghe nói Trung Y rất bí ẩn, một nồi canh nấu bang có dại cũng có thể chữa bệnh." Nữ sát thủ nói.
"Vậy thì hãy quan sát cho kĩ, nếu nó ra ngoài để tìm cỏ, thì hãy bắn chết hạn.
Nếu như hàn không ra ngoài nhổ cỏ, ta sẽ vây hần tới chết." Andrew ra lệnh.
"Rō!"
Đám sát thủ bắt đầu lấy lại tinh thần, vừa quan sát Diệp Thiên, vừa tò mò nhìn hắn biến ra kim châm mà không rõ từ đầu có, từng cái cái đâm xuống.
Đàm xong khoảng bảy mươi hai cái kim.
Phut Miệng Thẩm An Kỳ giống như một cái vòi phun nước, phun ra máu đen từng ngụm.
“Ha ha!” Nhìn thấy vậy, Andrew không nhịn được cười: “Độc dược Tử Thần không có thuốc nào chữa được.
Dù mày là bác sĩ
Trung y hay bác sĩ gì đi chăng nữa thì cũng vô ích mà thôi”.
Nhưng không ngờ được rằng ngay khi giọng nói của hắn vừa dứt, Thẩm An Kỳ mở mắt ra một cách thần kì, đồng thời sắc mặt trở lại bình thường, chỉ là hơi tái một chút, nói: "Diệp Thiên, em còn sống sao?" "Ừm, cô còn sống.
Làm sao tôi có thể để một người phụ nữ chết vì mình cơ chứ? Như vậy không phải là tôi bất tài sao?" Diệp Thiên cười nhẹ, đỡ Thẩm An Kỳ dậy.
“Diệp Thiên!” Thẩm An Kỳ bắt đầu khóc, sau đó nhảy vào lòng anh, vùi đầu vào trong ngực của anh như một chú mèo con, những nước mắt vui mừng trong chốc lát đã thấm ướt hết áo Diệp Thiên.
Nhìn thấy cảnh này, Andrew và những sát thủ khác đều chết lặng.
Cô ta vẫn chưa chết, được chữa khỏi rồi sao?
Trời ơi! Y học Nam Việt ghê gớm như vậy sao? Lấy kim châm vào người là có thể giải độc?
Vả lại còn có thể giải được độc dược Tử Thần, loại độc được xem là mạnh nhất 2 Bọn họ bấy giờ chỉ cảm thấy rằng ba tam quan dường như bị vụn vỡ hết rồi.
“Nếu mày có bản lĩnh thì bước ra đây đi, người đừng rúc đầu ở trong đó như con rùa vậy, tao thế là sẽ phải giết chết mày!" Andrew quát.
Nghe thấy vậy.
Diệp Thiên nói với Thẩm An Kỳ.
"Bây giờ tạm thời em thả tay ra đi, đợi anh giải quyết xong bọn này, anh sẽ cho em ôm chừng nào ngán mới thôi.
“Anh chắc chứ?" Thẩm An Kỳ hỏi, vì cô sợ rằng Diệp Thiên sẽ nói dối cô.
“Ừm, anh không lừa em đâu.” Diệp Thiên gật đầu.
Thẩm An Kỳ đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười vô cùng xinh đẹp, cô buông Diệp Thiên ra, nói: "Vậy anh phải chú ý an toàn nhé, đừng để bị trúng độc lần nữa.
Em còn muốn tiếp tục được ôm anh" “Được thôi." Diệp Thiên nhéo cái mũi nhỏ nhắn xinh xẻo của cô một cái, rồi đi ra khỏi pháp trận.
Đúng lúc đó.
Bảng Bằng Bằng Bằng
Một loạt tiếng súng dày đặc đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy được hai bóng người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa phòng ngủ, bọn họ trùm kín đầu và và cầm một khẩu súng máy.
Trong nháy mắt, hơn chục tên sát thủ bị tấn công từ phía sau, cả đám đều bị bắn rơi xuống đất.
Đúng lúc này, Diệp Thiên thu lại pháp trận.
Ngay sau đó, hai người đeo mặt nạ, một nam một nữ, bước vào phòng ngủ, nhìn Thẩm An Kỳ của Diệp Thiên.
“Angel An Kỳ?” Nữ sát thủ quan sát Thẩm An Kỳ vài lần rồi bất ngờ hỏi.
“Bạn là ai?" Thẩm An Kỳ hỏi bằng tiếng Anh.
Ngay sau đó, nữ sát thủ tiến hai bước đến mép giường và vén mặt nạ lên.
Sau đó, cô gái có một mái tóc vàng bồng bềnh, cùng khuôn mặt trái xoan thanh tú xuất hiện trước mặt Thẩm An Kỳ.
Thẩm An nhìn cô con lại xinh đẹp này, lúc đầu cô rất bất ngờ, sau đó lập tức trở nên kinh ngạc.
Trần Mỹ kỳ là bạn cùng lớp của Thẩm An Kỳ khi cô học ở trường trung học quý tộc ở New York, ông nội cô là một võ sĩ người Nam Việt, cha cô là một nhà tài phiệt ở New York và mẹ cô là một người da trắng gốc New York.
Cô có mối quan hệ tốt với Thẩm An Kỳ.
Hai người thường giao lưu võ thuật riêng với nhau, trong học tập cũng học hỏi lẫn nhau.
như chị em một nhà.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp trung học, Thẩm An Kỳ đột nhiên không liên lạc được với Trần Mỹ Kỳ.
Sau khi Thẩm An Kỳ đi hỏi thăm, thì mới biết được rằng gia đình của Trần Mỹ Kỳ đã bị giết mà không rõ nguyên nhân, Trần An Kỳ không rõ tung tích.
Lúc đó, cô đã nhiều lần khóc thương cho Trần An Kỳ.
Từ đó đến nay cô chưa từng nghe nói gì về tin tức về Trần Mỹ Kỳ, năm sáu năm sau, cô không ngờ là có thể gặp lại Mỹ Kỳ ở đây.
“Ừm, là tôi đây, An Kỳ, sao cô lại ở đây?” Trần Mỹ Kỳ hỏi.
Thẩm An Kỳ kể hết quá trình mình bị bắt cóc cho Trần Mỹ Kỳ nghe.
“Đám Thiên Nộ đáng ghét!" Trần Mỹ Kỳ nghiến răng.
"À đúng rồi, Mỹ Kỳ, những năm qua cậu ở đâu? Với lại, cậu trở thành Sát Thủ rồi à?" Thẩm An Kỳ tò mò hỏi.
Trần Mỹ Kỳ trả "Kể từ khi gia đình tớ bị tàn sát bởi đảm sát thủ của Thiên Nộ sáu năm trước, tớ đã quyết tâm trả mối thù này cho gia tộc.
Sau những nỗ lực không ngừng, trải qua bao lần thập tử nhất sinh, tớ đã thành công gia nhập vào Quân đoàn đánh thuế Gai Độc, từ một thành viên nhỏ bé, bây giờ đã trở thành trưởng nhóm của một nhóm nhỏ " "Nửa tháng trước, tớ đã nộp đơn xin lãnh đạo Gai Độc tạm thời rời đội và bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.
Sau khi thu thập thông tin, tớ đã phát hiện ra Andrew, một trong những kẻ sát hại gia đình tớ, đã đến nước Đức để thực hiện một nhiệm vụ, sau đó tớ liền đến đây." "Sau khi tìm ra nơi Andrew và nhóm của hãn đang lẩn trốn, tớ lặng lẽ đuổi đến đây.
Tớ không ngờ lại bắt được bọn chúng một cách dễ dàng như vậy, lại còn tình cờ cứu được cậu "Cảm ơn cậu, Mỹ Kỳ.
Mấy năm nay cậu đã chịu khổ nhiều đúng không?" Thẩm An Kỳ kéo tay Trần Mỹ Kỳ đau khổ nói.
Cô ấy cũng biết ít nhiều về lính đánh thuê.
Để trở thành một lính đánh thuế, cần phải trải qua quá trình huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, cũng như tra tấn và huấn luyện vô nhân đạo, phải trải qua nhiều bài kiểm tra khác nhau.
Chỉ những người vượt qua được tất cả mới đủ tiêu chuẩn để trở thành thành viên của lính đánh thuê, những người không đủ tiêu chuẩn sẽ chết trong quá trình huấn luyện và hành hạ, hoặc bị giết.
Linh đánh thuê không nuôi những kẻ vô dụng và cũng không để thế giới bên ngoài biết nơi ẩn náu của mình, vì vậy ai muốn gia nhập lính đánh thuê nhưng không thể vượt qua được đợt huấn luyện sẽ bị xử lý một cách bí mật.
Vì vậy, cô có thể tưởng tượng ra rằng, Thẩm Mỹ Kỳ để trở thành một thành viên của lính đánh thuê, cô ấy chắc chắn đã phải chịu đựng những khó khăn mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
“Để bắt hắn trả món nợ náu này, tớ sẵn sàng chịu đựng tất cả, cho dù có đau khổ thế nào đi nữa.” Trần Mỹ Kỳ nói, một nét buôn thoáng qua trong đôi mắt xanh của cô.
Thẩm An Kỳ xót xa ôm chầm lấy cô.
“Đi chết đi!"
Đúng lúc này, Andrew, hắn vẫn chưa chết, bất ngờ chộp lấy khẩu súng trên tay và chĩa vào Trần Mỹ Kỳ.
Bảng Bảng Bảng
Tiếng súng lại vang lên dồn dập.
Nhưng không phải là Andrew bắn, mà là nam sát thủ đi cùng Trần Mỹ Kỳ.
Phù!
Trần Mỹ Kỳ thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn nam sát thủ "Bảo vệ quý cô đây là nghĩa vụ thiêng liêng nhất của tôi" Nam sát thủ cởi mặt nạ ra, khỏe miệng nở nụ cười bỡn cợt.
Sau đó, anh nhìn Thẩm An Kỳ và tự giới thiệu.
"Tiểu thư An Kỳ, tôi là Lục Thiệu Long, bạn trai của Mỹ Kỳ.
Quê gốc của tôi là Lĩnh Nam Nam Việt, người Canada gốc Hoa.
Đội trưởng của Lữ đoàn số 1 của tổ chức đánh thuế Gai Độc" “Ai là bạn gái của anh chứ?" Trần Mỹ Kỳ khinh khinh nhìn Lục Thiệu Long, sau đó nhìn Diệp Thiên hỏi.
“An Kỳ, anh ta là “Anh ấy...!bạn trai của tớ, Diệp Thiên, đến từ Giang Thành, Nam Việt." Thẩm An Kỳ mỉm cười, năm lấy cánh tay của Diệp Thiên, khuôn mặt có đầy hạnh phúc giới thiệu.
“ An Kỳ ghê lắm nha, cậu đã tìm được một người bạn trai Nam Việt chính cống, còn đẹp trai nữa chứ.
Cuối cùng thì cậu cũng không phụ những quy tắc do tổ tiên nhà họ Thẩm đặt ra Trần Mỹ Kỳ cười nói.
Thẩm An Kỳ đang định nói tiếp, thì Lục Thiệu Long nói với giọng kinh thường: "Đẹp trai thì có ích lợi gì? Đến bạn gái của mình còn không thể bảo vệ được.
Nếu anh và em không tới kịp, bọn họ đã giết chết dưới tay của Andrew rồi.
Thế nên muốn tìm bạn trai hãy tìm một người đàn ông như tôi, không chỉ đẹp trai, lại vừa có tài, vừa có thể mang đến cho bạn gái cảm giác an toàn trọn vẹn, đúng không Mỹ Kỳ? “Nhìn anh ghê quá." Trần Mỹ Kỳ cho Lục Thiệu Long một cú đám.
Tuy bận bịu nghĩ cách bảo thủ không có thời gian nghĩ đến ệc yêu đương, nhưng cô phải thừa nhận rằng tìm bạn trai, thì cô phải tìm được một người bạn trai thông thạo nhiều thứ tiếng như Lục Thiệu Long.
Một người đàn ông có thể cho mình cảm giác an toàn, không phải chỉ thích hợp để yêu như Diệp Thiên, cùng lắm cũng chỉ là trai bao khiến cho các quý cô sung sướng ở trên giường mà thôi,
Thẩm An Kỳ che miệng cười, không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, xem bộ dạng của anh khi bị bạn trai của bạn thân mình xem thường.
.