Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 288: Kẻ Thù Của Toàn Bộ Phụ Nữ!





**********
Trong ba ngày tiếp theo, Diệp Thiên không đi đâu, mà ở bên cạnh Tân Liên Tâm, cùng cô nói chuyện, khai sáng cho cô, khiến cô vui vẻ hơn một chút.

Vào bữa tối hôm đó, Hoặc Cảnh và những người khác kết đội đi đến trước mặt Diệp Thiên.

"Đại sư Diệp, đây là ba bản vẽ thiết kế của đạo quán, ngài xem thử mình yêu thích cái nào hơn.

Hoặc Cảnh đưa ba bản vẽ thiết kế cho Diệp Thiên và nói: “Nó là do một chuyên gia của viện thiết kế đế quốc thiết kế, tôi nghĩ rằng ngài sẽ thích nó.

"Chỉ cần ngài quyết định bản vẽ thì chúng tôi có thể sắp xếp người tìm đội thi công” Diệp Thiên không nhìn bản vẽ, mà nói: "Không xây dựng đạo quán ở mảnh đất đó được.

“Cái gì! Không xây dựng đạo quán?” Mọi người kinh ngạc.

Ngay cả Tần Liên Tâm cũng cau mày nói: “Tại sao Diệp Thiên nở nụ cười, nói rằng: "Tôi quyết định sử không xây dựng?" dụng mảnh đất đó để trồng tiên thảo, tiên dược.

“Tiên thảo, tiên dược?” Mọi người đều đầu óc mơ hồ.

Vì vậy, Diệp Thiên lấy ra hơn một trăm túi hạt giống từ trong nhẫn không gian rồi nói: “Hãy xây một bức tường cao mười mét xung quanh mảnh đất đó, và gieo tất cả những hạt giống này vào mảnh đất đó.

Lập trận để linh khí nuôi dưỡng tiên thảo, tiên dược này một năm sau sẽ rất có ích cho mọi người tu luyện “Có thật không?”

Nghe nói nó có ích cho việc tu luyện, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Diệp Thiên gật đầu: "Tiên thảo tiên dược này cũng giống như tu sĩ, nó sẽ hấp thụ linh khí sinh trưởng mạnh mẽ, tương đương giúp tu sĩ hấp thụ linh khí.

Đợi đến khi trưởng thành thu hoạch, đun thành canh rồi đặt trong bồn tầm có thể nâng cao tu vi lên rất nhiều.

Nói đến đây, Diệp Thiên nhìn về phía Tân Liên Tâm: “Khi đó, đứa bé của chúng ta vừa mới sinh ra, nên tắm cho đứa bé bằng tiên thảo, tiên dược sẽ khiến đứa bé có thêm linh khí, càng thông minh và khỏe mạnh hơn.

"Chỉ cần là tốt cho cục cưng thì em đều ủng hộ anh làm." Tần Liên Tâm nói: “Anh có muốn mua thêm đất không, chúng ta trồng nhiều loại hơn, dù sao đất cũng không đất, dùng tiền xây đạo quán có thể mua được rất nhiều đất." "Không có đủ hạt giống." Diệp Thiên cười nói: “Đương nhiên, em cũng có thể mua thêm đất cất sang một bên, đợi đến năm sau thu thập thêm hạt giống, trồng với số lượng lớn, dùng không hết vẫn có thể làm thành đan được bán được rất nhiều tiền” “Nhưng mà việc mua đất cử giao cho ông Hoặc và những người khác làm là được.”
Tấn Lộ Dịch gật đầu, cô cũng sợ, không dám đi ra ngoài nữa để tránh cho cục cưng lại bị thương.

"Vậy không xây đạo quán nữa à?” Tần Chí Thành hỏi.

Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không thì thương lượng với các trang viên gần đó, mua trang viên của họ rồi mở rộng nhà họ Tân." "Không phải là để xây dựng đạo quán sao? Tại sao lại mở rộng nhà họ Tân?” Tân Chí Thành nghi ngờ hỏi.

Diệp Thiên nói: "Những người xây dựng các đạo quản thì đều đang lấy danh nghĩa thôi, nhưng họ thực sự đang xây dựng các môn phái." "Xây dựng môn phái?" Mọi người đều cả kinh hỏi.

Diệp Thiên gật đầu nói: “Trên đời này có rất nhiều tông môn ẩn thế, trước đây bọn họ đều đang sống ẩn dật trong sơn động, căn bản không ai biết tung tích của bọn họ.

Hiện tại không biết vì sao bọn họ muốn dời tông môn ra, cho nên họ tuyển chọn một số gia đình giàu có rồi cho một số lợi ích để họ giúp đỡ xây dựng tông môn." “Thì ra là như vậy”

Lúc này mọi người chợt hiểu ra.

“Đại sư Diệp, ý của ngài là xây dựng môn phái ở nhà họ Tần?” Hoặc Cảnh hỏi.

"Đúng.” Diệp Thiên nói: “Lấy nhà họ Tần làm đại bản doanh, sau đó đi thu mua trang viên xung quanh và xây vài tòa cung điện bao quanh để bảo vệ nhà họ Tân “Có nhỏ quá không? Những môn phái đó xây dựng rất lớn." Tần Liên Tâm nói.

Diệp Thiên lắc đầu nói: “Những tông môn ẩn dật đó có số lượng đệ tử hàng ngàn hàng vạn người nên đương nhiên họ phải xây một môn phái lớn.

Chúng ta không có bao nhiêu người, vừa đủ là được, nếu xây quả lớn thì trông thật u ám." "Cũng đúng, vậy thì cũng ta hãy xây cung điện thật cao, không nhất thiết phải lớn hơn bọn họ, nhưng nhất định phải nguy nga và tráng lệ hơn họ.” Tần Liên Tâm nói.

“Nghe lời vợ." Diệp Thiên cười sau đó nói với đám người Hoặc Cảnh về việc trồng tiên dược, tiên thảo, cũng như việc mua vài trang viên gần đó.

Cùng lúc đó, bên trong phòng riêng của một quán trà ở Giang Hải.

“Mộc trưởng lão, theo tôi được biết.

Hình như Huyền Thanh Tông của ông vẫn chưa khởi công xây dựng.

Chẳng lẽ ông không muốn xây tông môn sao?" Một vị lão giả tiên phong đạo cốt nhấp một ngụm trà cười nói.


Mộc Đạo Tử thở dài: "Lý trưởng lão có chỗ không biết, phần lớn trưởng lão trong tộc ta đều có quyết định sai lầm, nghĩ linh khí bên ngoài đột nhiên càng ngày càng mạnh chỉ trong một thời gian ngắn thôi nên lúc này mới phải tôi đi tìm địa điểm xây dựng tông môn, đáng tiếc những chỗ tốt đã bị các người chiếm rồi.

"Ha ha." Lý Lâm Thuật cười nói: "Thật uổng cho Huyền Thanh Tông của ông là một trong Tử Đại Tông Môn.

Quyết sách như thế này mà cũng có thể sai lầm, chỉ số thông minh của các người thật đáng lo ngại.”
Mộc Đạo Tử nở nụ cười cứng ngắc.

Tứ Đại Tông Môn luôn có mâu thuẫn với nhau, Huyền Thanh Tông đang dần suy yếu, Huyền Đỉnh Tông đang ngày một quật khởi qua lời của Lý Lâm Thuật, Mộc Đạo Tử có thể thấy rằng Huyền Đỉnh Tông đã không còn coi trọng Huyền Thanh Tông nữa rồi.

"Nói đi, vô sự bất đăng tam bảo điện, ông chạy tới Giang Hải tìm tôi có chuyện gì?” Lý Lâm Thuật nói thẳng vào vấn đề.

Mộc Đạo Tử cũng không quanh co, nói thẳng: “Tôi muốn hỏi ông một cây cỏ Thất Tinh Liên Châu, ông cử nói điều kiện nhìn xem tôi có đáp ứng nổi hay không!" “Ông Mộc, ông điên rồi!” Lý Lâm Thuật đột nhiên trầm mặt xuống: “Cỏ Thất Tinh Liên Châu là do tổ tiên Đan Vương của tôi trồng, ngoại trừ lão tổ có thể dùng nó để luyện đan thì kẻ nào dám hái Cỏ Thất Tinh Liên Châu đều sẽ bị giết chết.

Ông hỏi tôi Thất Tinh Liên Châu đồng nghĩa với việc muốn tôi chết đó ông có biết không?" “Nghiêm trọng như vậy?" Mộc Đạo Tử kinh ngạc hỏi.

“Ông nói xem." Lý Lâm Thuật trừng mắt nhìn ông ta.

Mộc Đạo Tử không chịu từ bỏ ý định, bởi vì hôm nay là đêm cuối cùng thời hạn mà Diệp Thiên đưa cho ông ta, ông ta sợ rằng khi trở về mà không lấy được Thất Tinh Liên Châu thì sẽ bị Diệp Thiên giết chết.

Vì vậy ông ta quyết tâm, nhắn không gian nói: “Một tấn linh thạch, tìm cách giúp tôi lấy một
Tim Lý Lâm Thuật đập thình thịch, nhưng cuối cùng vẫn thở dài: "Cái giá mà ông trả thật sự khiến tôi động lòng, nhưng tôi không thể liều mạng vì một tấn linh thạch.


Tính tình của Đan Vương của tôi vô cùng quái gở, trong mắt chỉ có dược, không có thuộc hạ.

Ông ta có thể giết bất cứ ai làm cho ông ta không vui, vì vậy hãy quên nó đi.”
Mộc Đạo Tử nghe vậy vẫn không chịu từ bỏ, năm ngón tay duỗi ra nói: "Chỉ tôi cách làm Đan Vương ban cho tôi một cây cỏ Thất Tinh Liên Châu thì tôi sẽ cho ông 250 ký linh “Thật sao?” Hai mắt Lý Lâm Thuật sáng lên: “Ông không có chơi tôi chứ?" “Tôi chân thành làm ăn với ông, giỡn với ông làm gì.

Mộc Đạo Tử trợn tròn mắt, từ trong nhẫn không gian lấy ra 250 ký linh thạch, ném xuống đất nói: chỉ cần chỉ cách cho tôi, ông cũng không cần làm cái gì, những linh thạch này là của "Thành Lý Lâm Thuật vui vẻ nói: “Một tháng sau, trưởng lão Trương của Huyền Minh Tông và tôi sẽ cùng nhau tổ chức một hội nghị về đan phù ở Giang Hải.

Họ bán bùa chú còn chúng tôi bán đan dược để g góp của cải khổng lồ, dù sao thì xây tông môn cũng cần rất nhiều tiền.

“Vì lẽ đó Đan Vương làm đan dược dành riêng cho sở thích của thổ dân, được gọi là viên Kéo Dài Đan, có thể khiến những người đàn ông thổ dân có thể bất khả chiến bại trong vòng hai giờ.

“Vì để nghiên cứu chế tạo đan dược này hơn một tháng qua Đan Vương đã quên ăn quên ngủ, cuối cùng nghiên cứu thành công, nhưng không vừa ý hai giờ, cho nên vẫn đang nghiên cứu muốn kéo dài thời gian" "Bởi vậy, chỉ cần người có thể nghiên cứu ra một đan dược kéo dài hơn hai giờ rồi giao phương pháp luyện chế cho Đan Vương thì đừng nói một cây, cho dù mười cây thì
Đan Vương cũng sẽ cho ông!" “Nhưng ông cũng đừng mơ giấc mơ đẹp này, ngay cả Đan Vương cũng không nghiên cứu ra được thì dám hỏi thế giới này, ai có thể làm ra chứ?"
Sau khi nói xong, Lý Lâm Thuật nóng lòng muốn đem linh thạch đưa vào trong nhận không gian, vì sợ Mộc Đạo Tử sẽ hối hận, bởi vì ông ta cảm thấy để móc lấy hầu bao của Lý Lâm Thuật còn khó hơn lên trời.

Không ngờ, Mộc Đạo Tử đứng dậy, mừng rỡ nói: “Cảm ơn Lý trưởng lão đã nhắc nhở, vậy tôi về trước.

Nói xong ông ta nhanh chóng rời đi.

Ông ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, dù sao ông ta cũng đã nắm được cách lấy Cỏ Thất Tinh Liên châu, về phần có thể lấy được Cỏ Thất Tinh Liên Châu hay không thì điều đó còn phụ thuộc vào năng lực của chính Diệp Thiên.

Ông ta cũng chỉ có thể làm đến đây thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.