Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 291: Không Sai!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Hắn chính là đại sư "Đúng rồi, tôi nghe nói có bản Nguyên Linh Đan tại đại hội đan phù, cô có biết Nguyên Linh Đan này có tác dụng gì Diệp Thiên nhìn Tinh Hàm hỏi.

Hắn biết độn phù, Mã Đạo Tử đã dùng tám tấm, một có thể chạy trốn mười km nó là thần khí của thoát Diệp Thiên có thể làm ra cái này, đối với Nguyên Linh Đan thì hắn không biết nó có tác dụng gì để mà các tu sĩ bỏ ra nhiều tiền để mua.

Tinh Hàm sững sờ một chút, liền phổ cập cho Diệp Thiên: “Nguyên Linh Đan là một loại viên uống dưỡng thân, dưỡng hồn, có tác dụng rất lớn trong việc chữa trị nội
Cô ấy cũng nghi ngờ rằng cuộc nói chuyện đó đã bị Diệp Thiên nghe lén.

Diệp Thiên gật đầu, mặc dù Tinh Hàm không nói rõ về nó, nhưng hắn tin rằng tác dụng của Nguyên Linh Đan này tương tự như Nguyễn Khí Đan.

Khi tu sĩ đang tu luyện thường sẽ vì điều tiết hơi thở không trôi chảy mà gây ra nội thương, đặc biệt là tu vi càng cao thì hiện tượng này xảy ra càng nhiều, vì vậy cho rằng đây là mục đích của Hàm mua Nguyên Linh Đan.

muốn mua Nguyên Linh Đan?" Tinh Hàm hỏi, theo như cô ấy biết, Nguyên Linh Đan không mở bán cho người phàm, mà chỉ bán cho tu sĩ, hơn nữa nó phải được giao dịch bằng linh thạch.

"Không mua, tôi chỉ đang suy nghĩ mình có thể luyện chế được hay không mà thôi." Diệp Thiên nói.

"Anh?" Bằng Ngôn suýt chút nữa đã bật cười, cũng không thèm khinh thường Diệp Thiên, nói với Tinh Hàm: “Chị Tỉnh Hàm, chị đừng nói chuyện với tên này nữa, sẽ kéo chỉ số thông minh của chị xuống đó.

"Con bé này." Tinh Hàm trợn mắt, tuy lời nói của Băng Ngôn có chút khó nghe, nhưng đó là sự thật.

Phải biết rằng chỉ có Huyền Đỉnh Tông mới có thể luyện chế ra Nguyên Linh Đan, những tu sĩ của tông môn khác dù có tu vi cao đến như thế nào cũng không thể luyện chế nó, hắn là một phàm nhân làm sao có thể luyện chế được.

Diệp Thiên cũng lười lấy ra Nguyên Khí Đan của mình để hù dọa bọn họ, hắn phải đến đại hội đan phù để xem hiệu quả của Nguyên Linh Đan của thổ dân tu sĩ như thế nào và giá cả ra sao, đến lúc đó mới xác định rằng hắn nên bản viên Nguyên Khí Đan lớn hay nhỏ.


Nếu là một viên Nguyên Khí Đan nhỏ thì đơn giản, trong nhẫn không gian của hắn có rất nhiều, nếu là viên lớn cũng chỉ có mấy chục viên, thật sự không thể bán với số lượng lớn.

Không có gì trong suốt quãng đường.

Buổi tối khoảng chín giờ, đến Giang Hải.

Ngay khi hắn vừa ra khỏi sân bay thì một người đàn ông trung niên trong bộ quần áo luyện võ cười cười đến chào đón hắn.

"Ông Mã
Người đàn ông trung niên đầu tiên chào Mã Thiên Kiêu, sau đó cúi đầu với Diệp Thiên: “Giang Hải, gia chủ nhà họ Tào, Tào Nhật Vượng bày tỏ lòng kính trọng với đại sư Diệp." "Này!" Băng Ngân đang chuẩn bị bắt taxi nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi than thở: "Không nghĩ đến, tên thổ dân này còn trẻ như vậy mà cũng có chút thể lực, có thể làm cho một thổ dân già đối với hàn kính trọng như vậy, còn gọi là đại sư” “Giờ mở to mắt kinh ngạc chưa, dọc đường coi thường người ta, nhưng thực ra người ta cũng không tầm thường." Tinh Hàm chọc một ngón tay lên trán cô ta cười.

"Hừm, có gì đặc biệt chứ.

Đại sư của thổ dân thì trong mắt chúng ta cũng là thổ dân mà thôi, em sẽ không vì vậy mà đánh giá cao hằn.

Bằng Ngôn hừ lạnh.

Tinh Hàm cong môi: “Người ta cũng cho rằng em là thổ dân”
Ngay sau đó, Diệp Thiên và Mã Thiên Kiêu được Tào Nhật Vượng mời lên một chiếc Rolls-Royce Phant kéo dài.

Đúng lúc này, tiếng hét của Băng Ngôn vang lên từ phía sau.

“Này, chúng tôi không bắt được taxi, xe của các người dài như vậy, đưa chúng tôi về khách sạn được không?" "Được.” Diệp Thiên đáp, hắn vẫn muốn kiếm linh thạch của bọn họ, đương nhiên sẽ không keo kiệt.

Băng Ngôn vui mừng khôn xiết, lập tức cầm Tinh Hàm chạy đến, cô ta cũng là người tài cao gan lớn nên sẽ không sợ bị chở đến nơi hoang vu.

Tinh Hàm cũng phục cô ta, trên máy bay cô ra đã có thái độ không tốt với người ta, bây giờ cô ta lại yêu cầu ngồi trên xe cho họ, vậy mà cô ta cũng không biết ngại.

Nhưng mà tấm lòng bao dung của Diệp Thiên khiến cô ấy thay đổi cách nhìn.

Ngay sau đó, một nhóm người đã lên Phant và tiến về trung tâm thành phố.

“Hai người đi khách sạn nào, tôi sẽ để tài xế đưa hai người qua." Diệp Thiên nói, quay đầu nhìn về phía ghế sau.

"Khách sạn nào cũng được.” Băng Ngôn trả lời.

Tào Nhật Vượng nói: "Xem ra hai người vẫn không có đặt trước khách sạn, vậy thì cũng không cần đi khách sạn.

Bởi vì đại hội đan phủ nên tất cả khách sạn đều chật kin, thậm chí khách sạn 200 nghìn một đêm đã tăng lên hai triệu.


"Nhưng bây giờ đã vào mùa đông này, khách sạn nhỏ không có điều hòa hay hệ thống sưởi, quả thực không phải là người ở.

Nếu hai người đã là bạn của đại sư Diệp, nếu không ngại thì hai người có thể sống trong nhà của tôi, nhà tôi rất rộng rãi, cũng đủ phòng dùng.

“Vậy thì cứ như thế đi.

Băng Ngôn cũng không sợ gì cả, nhưng bảo cô ta sống trong một khách sạn kém thì cô ta chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Mặc dù cô ta vừa mới đến đây.

nhưng cô ta cũng biết người lái được loại xe này thì sẽ rất giàu, nhà phải cao cấp, tiện nghi.

"Cảm ơn." Tinh Hàm lịch sự cảm ơn ông ta.

So với Băng Ngôn, cô ấy mang lại cho mọi người một cảm giác được giáo dưỡng hơn.

“Nhật Vượng, gần đây tôi đều đi theo đại sư Diệp không có liên lạc với ông nhiều, ở Giang Hải vẫn tốt chứ?”
Mã Thiên Kiều hỏi.

Tào Nhật Vượng thở dài: “Ông Mã có chỗ không biết, trước đây có ngài làm chỗ dựa thì tuy rằng nhà họ Tào của tôi không mạnh như nhà họ Dương, nhưng tôi vẫn có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Dương ở Giang Hải.

Nhưng mà bây giờ thì không xong rồi, còn sống là may rồi.” "Bị nhà họ Dương bắt nạt?" Mã Thiên Kiều cau mày.

Tào Nhật Vượng nặng nề gật đầu: "Từ khi có người ở
Huyền Đỉnh Tông tiếp cận nhà họ Dương và nhờ nhà họ Dương giúp xây dựng tông môn nên gia tộc họ Dương liền phất lên.

Hào môn của cả tỉnh đã bị họ tóm lấy gần 30 tỷ USD, cha tôi bị tình ép buộc cũng đã chủ động đưa ra 3 tỷ USD để cứu nhà họ Tào, nếu không thì đã bị diệt vong rồi." giờ ở toàn bộ Giang Hải, miễn là hào môn thì đều có thể lên nhà họ Tào của chúng tôi.


Không có cách nào có nhà họ Dương làm hậu thuẫn, chúng ta không dám làm gì bọn họ, chỉ có thể nín nhịn để sống sót.

hỏi.

"Vậy thì tại sao ông không nói với tôi?” Mã Thiên Kiều "Nói cho ông biết thì có ích gì, ông có thể đánh bại Huyền Đỉnh Tông không?” Băng Ngôn ngắt lời.

Mã Thiên Kiêu ngay lập tức quay đầu lại và nhìn Băng Ngôn, vẻ mặt kỳ lạ.

Tinh Hàm nhanh chóng giải thích: “Chú à, chính là như vậy.

Có một Huyền Kiếm Tông ở chỗ chúng tôi sống là Lô Châu đặt trụ sở.

Tôi nghe nói là họ rất mạnh, Băng Ngôn nghĩ rằng Huyền Đỉnh Tông cũng phải rất cường đại, nên em ấy mới nói vậy, các người đừng để ý.

Sau đó Mã Thiên Kiêu mới nhìn đi chỗ khác.

“Tuy lời nói của cô gái này có chút phũ phàng, nhưng sự thật thì những người đó quá lợi hại, cha tôi cũng muốn liên lụy đến ông Mã nên mới không để tôi tìm ngài, nên mới rời khỏi Giang Tào Nhật Vượng cười khổ.

Mã Thiên Kiêu nhìn Diệp Thiên và nhìn thấy Diệp Thiên không có ý định giúp đỡ, vì vậy ông ta đành phải im lặng.

Khoảng bốn mươi phút sau, xe chạy vào một trang
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.