"Lão Trương sao rồi?" Lý Gia Quân nhìn Ngũ trưởng lão trở thì chờ không kịp mà tiến lên hỏi, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
Giao dịch là ông ta nói, ông ta đương nhiên hy vọng có thể giao dịch thành công.
"Tất cả đồ vật đều được mang đến "
Vẻ mặt của Ngũ trưởng lão tươi cười, ông ta lấy ra mộ chiếc nhẫn không gian bằng huyền thiết rồi nói: "Lão tổ và tông chủ đều vô cùng hài lòng với Nguyên Linh Đan và Độn phù.
Trong này chứa đầy linh thạch, tổng cộng là một trăm năm mươi tấn vừa đủ cho mua ba trăm tấm độn phù và năm nghìn viên Nguyên Linh Đan." "Tốt lắm!"
Lý Gia Quân vô cùng hài lòng nhận nhẫn không gian.
Sau đó, ông ta trực tiếp đưa chiếc nhẫn không gian cho Diệp Thiên, cười ha ha nói: "Ngài Diệp, chúng ta có thể giao dịch rồi."
Diệp Thiên nhận lấy nhẫn không gian, hắn dùng thần thức của mình quét qua nhẫn không gian, bên trong đó có số lượng bao nhiêu hắn cũng đã rõ.
Đồng thời, bên trong còn chứa một gốc cỏ Thất Linh Liên Châu mà hắn cần, "Được." Diệp Thiên nhận nhẫn không gian, trong lòng vô cùng vui vẻ vì cỏ Thất Linh Liên Châu cũng đã tới tay, mục đích của hắn cũng xem như hoàn thành trọn vẹn.
Về phần linh thạch được nhiều như vậy hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
Hãn luyện chế ra những Nguyên Linh Đan và vẽ những Độn phù này không quá dễ nhưng nói bán linh thạch dù là dùng nhiều thứ như vậy để đổi một gốc Thất Linh Liên Châu thì hắn cũng đồng ý.
Đương nhiên, hắn có thể có được có Thất Linh Liên Châu, còn bán được được nhiều linh thạch như vậy thì đây đúng là một kết quả mỹ mãn.
Diệp Thiên giao dịch với Lý Gia Quân rất nhanh đã xong.
"Cậu Diệp, ở đây có tất cả một trăm bảy mươi tấn linh thạch, mười nghìn tấm bùa cao cấp, chúng ta tiến hành giao dịch đi." Tôn Bắc Tông cũng đưa cho Diệp Thần một chiếc nhẫn không gian bằng huyền thiết rồi nói.
Không bao lâu sau, Diệp Thiên cũng đã giao dịch hoàn thành với Tôn Bắc Tông.
Diệp Thần đi chuyến này đã thu được hơn năm trấn linh thạch, có thể nói hắn đã thu hoạch được tương đối khá rồi.
"Vậy tôi xin đi trước." Diệp Thần ôm quyền rồi nói với Tinh Hàm và Băng Ngôn.
Hắn liền đi khỏi hiện trường đại hội đan phù.
Sau đó những việc như bản đan dược cho người phàm, hắn hoàn toàn không có yêu thích muốn tham gia.
"Vậy chúng tôi không tiền".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Lý Gia Quân và Tôn Bắc Tông thuận miệng nói một câu, họ cũng nhận được đồ vật mà mình muốn, cho nên họ cũng lười gặp một tên thổ dân như vậy.
Nhưng sau đó họ liền nghe được tiếng của hai vị trưởng lão khác truyền tới, sau khi chào hỏi xong thì cũng tự mình rời khỏi hiện trường giao dịch "Họ ra rồi."
Đám người Tiêu Chí Hào và đám người Chu Khôn đã rời khỏi hiện trường giao dịch từ sớm, họ luôn đứng bên ngoài âm thầm quan sát qua bóng đêm mờ mịt.
Từ sân vận động, nhóm người Diệp Thần đang đi về phía bãi đậu xe, vẻ mặt của họ ngay lập tức trở nên kích động hơn.
"Đạo hữu này, bây giờ có nên ra tay chưa?" Sư phụ của Tiêu Chí Hào kích động nói.
Sư phụ Chu Khôn đưa ra một dấu tay, nói: "Chỗ này không tiện ra tay, tôi đoán là họ muốn quay về trụ sở chính, chúng ta âm thầm đi theo họ.
Khi nào họ tới trụ sở rồi chúng ta ra tay cũng không muộn"
Sư phụ Tiêu Chí Hào gật nhẹ đầu, chỗ này mà ra tay đúng là rất dễ dẫn đến sự chú ý của các tu sĩ, đến lúc đó một nhóm tu sĩ cùng tham dự vào vào thì lại chưa biết ai sẽ thắng ai đâu.
Dù sao hơn năm trấn linh thạch cũng là một thứ vô cùng hấp dẫn, chắc chắn sẽ có không ít có suy nghĩ muốn ra tay cướp lấy.
Qua nhiên, ngay khi nhóm người Diệp Thiên lên xe, ngoại trừ nhóm người Tiêu Chí Hào và Chu Khôn đang âm thầm đi theo thì còn có mấy tốp tu sĩ cũng lặng lẽ đi theo.
Mà lúc này, trong văn phòng trên sân tập.
"Lão Trương, tông chủ và lão tổ có bàn giao gì khác không?" Chỗ này không tính là người ngoài, Lý Gia Quân đã hỏi thẳng vào vấn đề ngay.
Ngũ trưởng lão gật đầu mọt cái: "Sau khi lão tổ tông dùng đan dược thì đánh giá rất cao cái loại Nguyên Linh Đan này, bởi vì công hiệu của đan dược này quá mức thần kỳ, lão tổ tông sợ trong thời gian ngắn không thể nghiên cứu ra, cho nên " "Cho nên muốn chúng ta bắt ép Diệp Bắc Minh về tông môn đúng chứ?" Lý Gia Quân đúng là đã đoán ra được kết quả.
"Không phải ép mà là mời." Trương Chánh Hành nói: "Lão tô nghi ngờ phía sau Diệp Bắc Minh có một vị năng lực cao thần bí, không phải cậu ta chỉ là một thổ dân thôi sao, làm sao cậu ta có thể có được loại đan dược thần kỳ như vậy, hơn nữa lão tổ còn nghi ngờ, vị có năng lực mạnh này có thể là đến từ Côn Hư." "Cho nên chúng ta phải dùng thái độ thật tốt mời Diệp Bắc Minh tới tông môn, sau đó hỏi ra lai lịch của vị năng lực cao kia, rồi xem tình huống mà mời vị đại năng kia gia nhập Huyền Đỉnh Tông chúng ta.
"Ông phải biết rằng, Huyền Đỉnh Tông của chúng ta chỉ có chút thành tựu trong lĩnh vực đan dược, còn với những thứ phù chú kia thì hoàn toàn không có gì, nếu như không gấp gáp nhận vị đại năng kia để bổ vào khoảng trống đó, đến lúc đó Huyền Đỉnh Tông chúng ta không chỉ có thể đề cao chất lượng của đan dược mà còn có thể tạo ra phù chủ, việc này có lợi rất lớn tới sự phát triển dài lâu của Huyền Đỉnh Tông"
Ánh mắt Lý Gia Quân lấp lánh, ông ta cảm thấy vô cùng hợp lý, có điều ông ta vẫn cau mày: "Nếu không may Diệp Bắc Minh không nhận lời mời thì sao? Mặc dù tôi không có giao lưu với cậu ta nhiều, nhưng tôi có thể nhìn ra được người này có tính cách vô cùng kiêu ngạo.
Tôi chỉ sợ cậu ta sẽ không dễ mời như vậy." "Lão tổ và tông chủ cũng xem xét tới điểm này rồi, đồng thời họ cũng nói nếu thật sự mời không được thì chỉ có thể cưỡng ép mời cậu ta tới thôi." Giọng điệu của Trương Chánh Hành lạnh lùng lại.
"Tôi biết rồi."
Cùng lúc đó trong một văn phòng khác.
"Trưởng lão Chu, lão tố và tông chủ có phải đã sắp xếp khác đúng không?" Tôn Bắc Tông tò mò hỏi, với sự hiểu biết của ông ta với lão tổ thì chuyện này không đơn giản như vậy.
Qua nhiên, Tứ trưởng lão Châu Huyền Đồng cười khổ nói: "Thật đúng là không có gì có thể gạt được mắt thần của Trưởng lão Tôn." "Ông nói nhanh đi." Tôn Bắc Tông cười hạ hạ thúc giục.
Châu Huyền Đồng nói: "Lão tổ tông và tông chủ có ý là dù bất cứ cách nào cũng muốn đưa Diệp Bắc Minh về tông môn, chúng ta không chỉ phải chế tác ra được độn phù cấp cao mà còn phải sản xuất ra được đan dược, cho nên Diệp Bắc Minh vô cùng quan trọng đối với Huyền Tiêu Môn chúng ta.
"Nhưng lão tổ và tông chủ có nghĩ tới thì những lão hồ ly của Huyền Đỉnh Tông cũng nghĩ tới.
Có lẽ, bọn người Lý Gia Quân cũng đã bàn xong việc này, có thể cũng đã đến giữa đường bắt Diệp Bắc Minh rồi, còn với thực lực của hai chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của Lý Gia Quân và Trương Chánh Hành, như vậy sao chúng ta có thể cướp Diệp Bắc Minh trên tay của hai người họ được?" Tôn Bắc Tông hoàn toàn bất lực nói.
Châu Huyền Đồng cười ha ha nói: "Những thứ này lão tổ và tông chủ cũng đã nghĩ tới, cho nên phải Đại trưởng lão tới đây.
"Thật sao?"
Vẻ mặt Tôn Bắc Tông liền biến thành kích động, trong nháy mắt hai mắt của ông ta trở nên sáng ngời hơn.
"Đại trưởng lão ở đâu?" "Không tiện biết được, ngài ấy đang chờ trong bóng tối, chừng nào chúng ta tụ hợp được với Đại trưởng lão là có thể đi cướp Diệp Bắc Minh với đám người Huyền Đỉnh Môn rồi, nếu như bị họ vượt lên trước, chúng ta liền chờ Huyền Đỉnh Môn họ bọ ngựa bắt về chim sẻ núp đăng sau là được." Chu Huyền Đồng nói, ánh mắt lộ ra ánh sáng lạnh làm ra từ thể xóa bỏ.
"Xem ra đã đến lúc Huyền Tiêu Môn chúng ta phải trở mặt với Huyền Đỉnh Môn rồi."
Ảnh mắt Tôn Bắc Tông u oán liếc ra nhìn cửa sổ, sau đó từ từ trở nên kiên định, từ trong miệng phun ra mấy chữ: "Vậy chúng ta xuất phát đi!" "Anh Diệp, tôi còn lo anh bán nhiều linh thạch như vậy sẽ khó thoát thân, không ngờ một chút khó khăn cũng không có mà đã thoát thân rồi, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi." Trên xe, vẻ mặt Tinh Hàm giãn ra cười nói.
Diệp Thiên cười ha ha nói: "Bình yên trước bão tố mà thôi, không lâu đâu, bão tố sắp đến rồi đây."
Diệp Thiên vừa nói xong, trái tim của Tinh Hàm và Băng Ngôn cũng bị nhấc lên.
Đặc biệt là Tĩnh Hàm, sắc mặt cô ấy cũng thay đổi, lo lắng nói: "Ý của anh Diệp là sẽ có người tới gây phiền phức hay sao?" "Đúng vậy, cô nhìn đằng sau đi." Diệp Thiên liếc mắt nhìn gương chiếu hậu rồi bình thản nói.
Tinh Hàm và Băng Ngôn nửa tin nửa ngờ quay qua kín nhìn về phía sau.
Việc xem xét này khiến sắc mặt của hai cô ấy cũng trở nên điên cuồng
Băng Ngôn quá sợ hãi kêu ra tiếng: "Phía sau có nhiều người theo như vậy, họ đang muốn biến chúng ta thành sủi cảo đó là ".