Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 338: Bé Con Ra Đời!





“Trâu bò thật! Còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, có kẻ thật sự đâm đầu vào chỗ chết bị giết sạch rồi!" “Chẳng trách Huyền Kiếm Tông lại có thể đạt được thỏa thuận với Diệp Bắc Minh, thì ra tính khí của Huyền Kiếm Tông cũng giống hệt Diệp Bắc Minh, cho dù mày là ai, đụng vào tao thì cho mày chết!" “Tuyệt vời.

Quả tuyệt vời! Đoán chứng là Hồng Thịnh cứ tưởng người ta chém gió chạy đến thử xem, kết quả thực sự nộp mạng cho người ta!" “Nghe nói Huyền Thanh Tông giống hệt Huyền Kiểm Tông, đều thuộc hàng ngũ bố đại tông môn, Huyền Kiếm Tông thật sự không nề mặt Huyền Thanh Tông.

Giết chết hai trưởng lão của bọn họ, lần này Huyền Thanh Tông lỗ to rồi!"
Cả thế giới bị cuốn vào cuộc thảo luận sôi nổi, “Mẹ tôi đi, giết thật luôn à, ngay cả Huyền Thanh Tông cũng không bỏ qua.

Đáng sợ quá, may mà chúng ta rút lui kịp thời, nếu như động vào nhà họ Hoặc, thật không biết mình sẽ chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay."
Nhà họ Hầu ở Dương Sơn xem xong đoạn video liền rùng mình.

“Huyền Kiếm Tông thật ghê gớm! Giết cả hai vị trưởng lão, hai vị chấp sự của Huyền Thanh Tông.

Xem ra không thể động đến thể lực dưới trưởng Diệp Bắc Mình, bằng không đoán chứng cả Huyền Võ Môn của chúng ta sẽ bị đánh sập
Trưởng lão của Huy Võ Môn xem xong đoạn video cũng toát hết mồ hôi lạnh.

Mà lúc này, trong phân đà Hồng Thịnh ở Đông
Nam Á.

“Tổng đà chủ, may nhờ ông thông báo kịp thời, nếu như chậm một chút, nhà họ Thẩm thật sự đã bị tôi giết sạch”
Hồng Thiên Hoa trở lại tổng đà, vui mừng nói.

Trên đường trở về, ông ta nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ, nếu như điện thoại của tổng đà chủ không đến kịp lúc, tàn sát hết cả nhà họ Thẩm, có phải thật sự sẽ bị truy sát đến tận nơi không.

Còn tổng đà chủ Trần Chính Nam, sắc mặt đã nghiêm trọng đến mức không thể thốt nên lời.

"Sao vậy, tổng đà chú? Có phải có chuyện không?" Hồng Thiên Hoa chau mày.


Ông ta đã ở tổng đà máy chục năm, là người hiểu rõ Trần Chính Nam nhất, nhìn về mặt của Trần Chính Nam như vậy, ông ta liền biết chắc chắn xảy ra chuyện lön roi.


"Tam trưởng lão của chúng ta, ngũ trưởng lão Trường lão Lục và hai vị chấp sự của Huyền Thanh Tông, do tôi gọi điện thoại không kịp, tất cả đã bỏ mạng ở nhà họ Tần rồi."
Trần Chính Nam yếu ớt nói.

"Cái gì!
Hồng Thiên Hoa kinh ngạc nhảy dựng lên.

“Bị Huyền Kiếm Tông giết chết sao?"
Trần Chính Nam gật đầu, đẩy điện thoại tới trước mặt Hồng Thiên Hoa.

Hồng Thiên Hoa lập tức chộp lấy, bấm mở video xem, kết quả càng xem sắc mặt càng tối đen, thần sắc càng hoảng hốt, xem xong ông ta liền yếu ớt ngồi phịch xuống ghế sô pha.

“Huyền Kiếm Tông, đủ độc ác!" Cánh môi ông ta run rấy thốt ra Trấn Chính Nam cưới thể thám: "Quả thực đủ đặc ác, nói không chứng, Huyền Kiếm Tông đã phải người đến truy sát chúng ta rồi"
Nghe vậy, thân thể Hồng Thiên Hoa lập tức chấn động, hỏi: “Ông nói đúng, tôi đã giết vài võ sĩ nhà họ Thẩm, Huyền Kiếm Tông liệu có vì chuyện này mà phái người truy sát chúng ta?"
Trần Chính Nam gật đầu nói: “Đừng quên, lão tổ của Huyền Kiếm Tông đã nói, cho dù xa đến mấy cũng sẽ bị trừng phạt
Xa đến mấy cũng bị trừng phạt.

Mấy chữ này hệt như những nhất búa nặng nề đập vào lồng ngực Hồng Thiên Hoa.

Ông ta không thể không thừa nhận, thực sự có khả năng này! “Vậy phải làm sao?" Hồng Thiên Hoa hỏi.

Trần Chính Nam im lặng vài giây, sau đó đứng dậy nói: "Đến tông môn của Huyền Thanh Tông ẩn náu một thời gian, nhân tiên ra mặt nhận lỗi với Huyền Thanh Tông, nếu không chúng ta sẽ vĩnh viễn nắp trong bóng tối, không dám ra ngoài ánh sáng nữa.

.

Đam Mỹ Hay
Hồng Thiên Hoa suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy có lý.

Hai vị trường lão của Huyền Thanh Tông vì Hồng Thịnh mà chết, nếu không chủ động đi là lỗi, e là Huyền Thanh Tông cũng có thể phải người đến bắt bon ho.


Vì vậy, chủ động ra mặt ta lỗi, không những có thể tránh được sự trả thù của Huyền Kiếm Tông, mà còn tránh được sự vây bắt của Huyền Thanh Tông, có thể nói là lấy lùi làm tiền, chừa lại một con đường sống cho bản thân.

Chẳng bao lâu sau, chuyện hai vị trưởng lão và hai vị chấp sự của Huyền Thanh Tông bị lão tổ Huyền Kiểm Tông giết chết, đã lan truyền khắp các đại tông môn với tốc độ cực nhanh.

Vì chuyện này, mỗi đại tông môn đều tiến hành thảo luận kịch liệt.

Một số người cho rằng hai vị trưởng lão của Huyền Thành Tông chết là đáng đời.

Cũng có người cho rằng kiếm tôn quá cao ngạo.

Ngoại trừ Huyền Đinh Tông và Huyền Minh Tông, tất cả các tông môn khác đều ra lệnh cho tất cả mọi người và các kim chủ trong tổng môn, kể từ hôm nay trở đi không được khiêu khích bất kỳ thế lực nào dưới trưởng Diệp Bắc Minh,
Còn Huyền Minh Tông và Huyền Đỉnh Tông, mặc dù không hề nói không được kích động các thế lực dưới trường Diệp Bắc Minh, nhưng cũng không có nói sẽ khiêu chiến với Huyền Kiếm Tông.

Bởi vì họ đều biết rõ tính khí nóng này của Huyền Kiếm Tông.

Tuy rằng thực lực mạnh hơn Huyền Kiếm Tông, nhưng cũng không dám tùy tiện xâm phạm địa bàn của Huyền Kiểm Tông, tránh để sa vào vũng lầy giao tranh, cho dù có đánh thắng được Huyền Kiểm Tông cũng sẽ tổn hại đến căn cơ của tông môn mình.

Lúc này, ở Huyền Tông, Diệp Thiên đang ở trong một căn của ngôi nhà.

Tần Liên Tâm lúc này đã tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo cho bà bầu, hơn nữa còn uống một viên Đại Nguyên Khí Đan, khí sắc đã được cải thiện hơn nhiều.

Có Diệp Thiên ở đây, cô cảm thấy cuộc sống bỗng chốc trở nên tốt đẹp hơn nhiều.

Cho dù là ở trong lồng.

“Diệp Thiên, anh tìm được chú mèo con này ở đâu ra vậy? Thật là đáng yêu." Cô ngồi trước cửa sổ, vuốt về bộ lông mềm mại của Bạch Hồ, hỏi Diệp Thiên đang chăm chủ điều chế thuốc "Meo meo!" Bạch Hồ nhìn cô kêu vài tiếng, tỏ vẻ không hài l lòng vì bị cô gọi là mèo

Người ta rõ ràng là một con Bạch Hổ, là một trong tứ đại thần thủ, vừa uy quyền vừa mạnh mẽ như vậy, bị nói thành mèo thật là khó chịu quá đi mà "Kêu gì mà kêu
Diệp Thiên liếc Bạch Hồ một cái, sau đó nháy mắt cười với Tần Liên Tâm: “Nó là một con Bạch Hồ, Satoh đưa anh đi bắt về đấy, anh bảo nó biến thành mèo, để sau này cho con gái công chúa của chúng ta nuôi làm thủ cứng." "Hả? Bạch Hổ biến thành sao?" Tần Liên Tâm sửng sốt, nhanh chóng rút tay về.

Diệp Thiên thấy vậy, bật cười nói: "Đừng sợ, nó rất nghe lời."
Sau đó hắn nhìn sang, nói với Bạch Hồ: "Tạo chút quan hệ với nữ chủ nhân của mày đi."
Bạch Hổ gật gật cái đầu nhỏ, nhảy vọt lên trên đầu vai Tần Liên Tâm, dụi dụi cái đầu nhỏ của mình lên mái tóc Tần Liên Tâm, bộ dạng như rất thơm vậy.

Làm Tần Liên Tâm ngớ người, bật cười khanh khách như tiếng chuông bạc.

Ngoài cửa sổ, ba người Lý Tuệ Trân, bào máu và SatohTaketaro đang giết gà mở cửu, nghe thấy tiếng cười của Tấn Liên Tâm, mẹ cô Lý Tuệ Trân quay đầu nhìn lại, gọi với lên: "Liên Tâm, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Tần Liên Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, ôm Bạch Hổ từ trên vai vùi vào trong ngực, đáp lại: "Mẹ, là Diệp Thiên bắt được một con Bạch Hồ rất đáng yêu.

“Phu nhân, cô không biết chứ con mèo lớn này hung dữ lắm đấy, nó cố tình tỏ vẻ đáng thương trước mặt cô đấy." Takera Satoh vừa nhổ lông gà vừa quay đầu nhìn vào trong cửa sổ.

"Meo meo!"
Bạch Hủ lập tức bất mãn, nhảy ra khỏi vòng tay của Tần Liên Tầm nhào ra ngoài cửa sổ, sau đó biến thành một con hổ khổng lồ, lao về phía Takera Satoh.

vôi mẹ ơi!
Takera Satoh lập tức ném con gà xuông, nhanh chân bỏ chạy, bị Bạch Hổ đuổi đến gà bay chó chạy khắp nhà.

Tần Liên Tâm thấy vậy thì cười phá lên.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy, không nói đến sự trói buộc của Huyền Minh Tông, cuộc sống bình dị đơn giản như thế này thật ra cũng rất tốt đẹp.

"Dudc roi."
Lúc này Diệp Thiên đã pha chế xong thuốc, nói với Tân Liên Tâm: "Vợ à, xoay đầu lại đây, anh đắp thuốc này lên mặt em, ba ngày sau em sẽ khôi phục lại dung nhanh trước đây "Thật sao?"
Tần Liên Tâm vui mừng khôn xiết, lập tức xoay đầu lại đưa mặt sang.

Khoảng thời gian này, cô thường bị gọi là người phụ nữ xấu xí.

Cho nên, cô nằm mơ cũng mong muốn khôi phục lại dung nhan trước đây.

Sau đó Diệp Thiên bồi thuốc lên trên mặt Tần Liên Tâm, dùng băng gạc quấn lại, lại dùng băng dính dán lại, rồi lại đeo thêm một cái mặt nạ cho Tần Liên Tâm, để đảm bảo không bị rơi ra ngoài.


Sau khi bôi thuốc xong, Diệp Thiên đưa Tần Liên Tâm đi dạo ngoài sân.

Đúng lúc này, một đám đệ tử của Huyền Minh Tông đang làm ruộng canh tác ngoài vườn, làm chuồng gia súc, đào ao thả cá...!
Thật là náo nhiệt
Nhìn thấy Diệp Thiên đi ra, đám đệ tử kia đều tỏ rõ vẻ bắt man.

Nếu không phải do hán, bọn chúng có bị gọi đến làm khó sai không? "Diệp Thiên, bọn họ đang làm gì vậy?" Tần Liên Tâm không hiểu, tò mò hỏi.

Diệp Thiên cười nói: “Chúng ta có thể phải sống ở đây vài năm, cho nên anh bảo bọn họ trồng cho chúng ta một ít rau, nuôi mấy con gà vịt bò cứu, còn có bỏ sữa, khi nào con của chúng ta sinh ra thì sẽ có sữa bò uống, bằng không ba đứa trẻ em không đủ sữa đâu"
Tần Liên Tâm nghe vậy, mới nhớ đến điểm này, một mình cô quả thật không thể đủ sữa cho ba đứa trè.

"Đến lúc đó ba đứa nhỏ sẽ thay phiên nhau, mỗi ngày cho một đứa uống sữa của em, hai đứa uống sữa bò." Tần Liên Tâm nói đến đây, hai mắt híp lại thành hình lưỡi liềm.

“Anh cũng nghĩ như vậy." Diệp Thiên ôm Tần Liên Tâm vào trong lòng.

Ba ngày sau.

Diệp Thiên gỡ mặt nạ cho Tần Liên Tâm thảo băng gạc xuống, lấy bã thuốc ra, dùng khăn lau mặt sạch sẽ.

Sau đó, Tan Liên Tâm quay lại nhìn chính mình gudng.

chỉ thấy khuôn mặt nhăn nheo thô ráp lúc trước đã biến mất không còn chút dấu vết, biến thành một khuôn mặt hoàn toàn khác hẳn, trắng bóng như ngọc, như muốn véo ra nước,
Giây tiếp theo!
Cô kinh ngạc thốt lên: “Khỏi rồi! Mặt của em khỏi rồi! Mặt của em cuối cùng cũng khỏi rồi!"
Sau đó, cô nhào vào trong vòng tay của Diệp Thiên,vui mừng đến rơi nước mắt.

"Cuối cùng sau này em cũng có thể tự tin đối mặt với con của chúng ta rồi, hu hu!"
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kích động của cô, Diệp Thiên cũng rất vui mừng, tất cả mọi nỗ lực đều không uống phí.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cổng: “Diệp Bắc Minh, tông chủ của chúng tôi muốn anh sang đó gặp ông ấy bây giờ.

Nghe đến đây, Diệp Thiên đã biết là có chuyện gì, cho nến hắn rời khỏi nhà đi gặp tông chủ Huyền Minh Tong..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.