Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 349: Sợ Hãi Chưa Bọn Kiến Kia



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Con mẹ nó, ai vậy!”
Cánh cửa phòng bị đá văng ra vang lên tiếng động rất lớn, những người trong phòng bị dọa cho một phen, bất giác thốt ra tiếng chửi.

Sau đó họ ngẩng đầu nhìn theo thì phát hiện một thanh niên với khuôn mặt lạnh lùng đang bước vào.

Bỗng chốc những người trong phòng có thể cảm nhận thấy nhiệt độ bị hạ xuống dưới hai mươi độ, khiến họ bất giác run rẩy người ngay trong trời mùa hè, cánh tay nổi hết cả da gà.

“Hỏi mày đó, con mẹ mày là ai vậy?”
Sự ngơ ngác qua đi, Châu Vũ mượn hơi rượu quát vào mặt Diệp Thiên.

Tần Lâm Văn được giải thoát, lập tức quay đầu qua nhìn, khi thấy khuôn mặt quen thuộc và thân hình cao lớn kia.

Hắn ta ra sức dụi mắt, suýt chút nữa dụi rớt cả tròng mắt rồi.

Đó chẳng phải là anh rể của hắn sao?Nhưng hắn lại sợ rằng mình đang nằm mơ nên tự tát mình một cái thật đau.

Khi cơn đau nói cho hắn biết đây không phải là nằm mơ, mà là hiện thực.

Hắn lao đến chỗ Diệp Thiên như con chó vậy, ôm lấy chân anh òa khóc lên, cứ như thể trẻ con bị ức hiếp về méc phụ huyenh vậy, chỉ có tiếng khóc và nước mắt mới có thể diễn đạt nỗi uất ức trong lòng ra.


“Xem bộ dạng sợ sệt của cậu kìa, đứng dậy!” Diệp Thiên cúi đầu trừng Tần Lâm Văn một cái và quát hån ta.

Tần Lâm Văn như một đứa trẻ ngoan ngoãn ngừng khóc đứng dậy nhưng vẫn phát ra tiếng khóc hức hức.

“Không được khoc!” Diệp Thiên lại quát lên một tiếng.

Tần Lâm văn nhanh chóng cầm như hến.

Kết quả Châu Vũ rất tức giận, hai tay chống nạnh hét lên: “Hỏi mày đấy, con mẹ mày là ai hả?” “Người sẽ lấy mạng của mày!” Diệp Thiên lạnh lùng trả lời.

Tất cả những người trong phòng đều ngơ ngác.

"Ha ha ha!!!"
Tiếng cười ha hả nhanh chóng vang lên.

“Con mẹ mày là con khỉ đến mua vui à? Chạy đến đây đòi lấy mạng tụi tao?”
Châu Vũ cười đến đỏ cả mặt: “Biết đây là nơi nàokhông? Biết bọn tao là ai không? Không biết không sao, tao sẽ phổ cập chút kiến thức cho mày.” "Nơi này từng là khu vui chơi do kẻ đứng đầu Giang Hải Kim Thiên Hào nắm, nửa năm trước, Kim Thiên Hào bị người của Hồng Môn giết chết, nơi này đã trở thành địa bàn của Hồng Môn, phàm những người đến đây làm loạn, nhẹ thì bị đánh gãy tay gãy chân ném ra đường, nặng thì bị băm đi nuôi chó!” “Tất nhiên đó chỉ đối với những kẻ hạ đẳng như chúng mày, còn những người thượng đẳng như bọn tạo không cần chịu sự ràng buộc của điều lệ nào cả.” “Bởi vì tao là người Nhà họ Châu có công xây dựng Huyền Thanh Tông, Cậu chủ Trịnh, Cậu chủ Khương, Cậu chủ Hầu, Cậu chủ Lưu đều là người có bối cảnh Tông Môn, một trong số tụi tao lên tiếng thì mạng mày khó giữ đấy?"
Nói đến đây, hắn cười đắc ý và chỉ xuống đất: “Quy xuống, gọi bọn tao một tiếng ông thì tao sẽ giữ mạng chó của mày, nếu không đừng trách tao!” "Ha ha." Diệp Thiên khẽ mỉm cười đi đến trước mặt Châu Vũ và hỏi: “Thế mày có biết tao là ai không?” “Hỏi mày mấy lần mày cũng không nói, bây giờ lại hỏi tao mày là ai, làm sao tao biết mày là ai chứ!” Châu Vũ quát lên.

“Có muốn biết không?” Diệp Thiên cười lạnh lùng.

“Con mẹ mày nói ra đi!” Châu Vũ quát lớn.

“Thế thì mày dỏng tại chó mày lên nghe cho rõ.

Diệp Thiên khuôn mặt trở nên lạnh lùng và nói từngchữ một: "Tao chính là Diệp! Bắc! Minh!” "Cái gì!
Những người có mặt nghe xong đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Châu Vũ càng lùi lại phía sau theo bản năng, trực tiếp nhảy lên ghế sô pha và run rẩy nói: "Mày mày mày...!là Diệp Bắc Minh?” “Không giống sao?” Diệp Thiên nhún nhún vai.

“Giống cái đầu mẹ này đấy!” Lúc này một thanh niên nhảy ra hét lớn: “Diệp Bắc Minh ba năm trước đã chết rồi, con mẹ mày giả đò cũng kiếm một người sống mà giả, mày kiếm người chết để dọa ai hả!” “Đúng đấy!”
Nghe người thanh niên nói thế, mọi người mới phản ứng lại, Diệp Bắc Minh đã chết ba năm trước rồi, chuyện này cả thế giới đều biết, làm thế nào mà bây giờ lại nhảy ra chứ?
Đồ lừa đảo!
Nhất định là một kẻ lừa đảo!
Định mượn danh tiếng của Diệp Bắc Minh để dọa
Mấy vị công tử đều cho rằng như thế.


họ! “Mẹ nó, đột nhiên nói mình là Diệp Bắc Minh, dọa cho tao suýt đau cả gan lên, xem tao đánh chết mày này!"
Châu Vũ tức đến mức nhảy từ ghế sô pha xuống và nắm lấy một chai rượu đánh vào đầu Diệp Thiên, miệng còn không quên chửi: “Lừa đảo là phải trả giáđấy!”
Nào ngờ hắn vừa nói xong, cổ tay giống như bị càng cua kẹp lại vậy, đau đến mức kêu lên oai oái.

Tiếp theo, hắn cảm thấy mình như đang bay lên, va vào tường và ngã một cái choáng váng mặt mày, miệng thổ máu tươi.

"Đây...!
Mấy cậu chủ lớn kia cũng ngơ ngác hết.

“Vừa nãy mày đạp tao, phen này xem tao đạp chết mày!”
Tần Lâm Văn thấy cơ hội báo thù đến rồi nên lập tức xông lên đạp điên cuồng vào đầu hắn, mỗi một chân kêu lên một câu: “Đạp chết mày!" “Cứu tôi với! Cậu chủ Hầu, mọi người cứu tôi với!”
Châu Vũ là con cái của nhà kinh doanh, không hề có học võ thuật, sau khi té còn bị đạp nên hoàn toàn không thể tự đứng dậy, chỉ có thể tự kêu cứu cho mình thôi.

Nghe tiếng kêu cứu của Châu Vũ, mấy vị cậu chủ kia lập tức hất tay nói: “Lên cho tao! Đánh chết tên lừa đảo kia!”
Bọn họ đều là con nhà võ thuật, bên cạnh đều mang theo vĩ sĩ nên họ vừa ra lệnh một cái, lập tức có bảy tám tên võ sĩ xông về phía Diệp Thiên.

“Dám giả danh Diệp Bắc Minh, để xem có qua được ải những võ sĩ của tao không!” Có một công tử kiêu ngao nói.

Kết quả hắn vừa nói xong, Diệp Thiên đã đạp chột cái.

Đoàng!
Một luồng khí tấn công qua bên đó khiến bảy tám tên võ sĩ toàn bộ dập nát nội tạng mà chết.

Đến những công tử đứng ở bên cạnh đó lỗ mũi và tại cũng bị chấn động đến chảy máu.


"Mẹ ơi!”
Đến đây tất cả đều bị dọa chết khiếp.

“Mày mày mày...!rốt cuộc là Nhà họ Triệu ở Đề Ngạn, hay là nhà họ Vân ở Nam Bàn, hay là con cháu của gia tộc võ thuật đỉnh cao nào hả?” Một công tử run rẩy nói.

Bọn họ cũng biết khi Diệp Bắc Minh còn sống, những gia tộc võ thuật hầu như đều vây quanh Nhà họ Tần nên tin chắc Diệp Thiên là con cháu của gia tộc vĩ thuật đỉnh cao nào đó, tuyệt đối không phải là Diệp Bắc Minh hồi sinh.

“Nói rồi mày cũng không tin, hỏi cái đầu mẹ mày!”
Diệp Thiên búng tay một cái, bỗng chốc đã xuyên thủng giữa trán của tên công tử kia, kèm theo đó là vệt máu phun lên tường nhà.

Người vông tử kia ngay lập tức ngã rạp xuống đất.

“Cậu chủ Hầu!”
Ba người công tử còn lại cũng ngơ ngác kinh ngạc.

“Cậu chủ Châu! Mau gọi điện thoại cho chị cậu! Bảo chị cậu nhanh chóng đưa cao thủ Thiên Cảnh qua đây!” Có một vị công tử hét lên.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.