Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 393: Diệp Bắc Minh Xem Mày Chạy Đi Đâu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Mẹ kiếp!”
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến mọi người đều chấn động, đặc biệt là lúc Diệp Thiên dùng tay đánh nát quả cầu năng lượng, giống như quả cầu năng lượng kia không có lực sát thương nào, giống như một đám khí thể, khẽ vung tay là có thể đánh nát.

Nhưng thật sự như vậy sao? Chắc chắn không phải
Chỉ cần là người không ngốc đều biết, tu sĩ cho dù yếu, đánh ra cầu năng lượng đều đủ đánh một ngọn núi ra huyệt động.

Huống chi Lý Minh Nguyệt dám ra tay, rõ ràng tu vi không thấp.

Nhưng mà một nữ tu sĩ lợi hại như vậy, chỉ trong nháy mắt đã bị Diệp Thiên bóp cổ dễ như nắm cổ gà.

Chuyện này đủ chứng minh Diệp Thiên khủng bố cỡ nào! “Tên lớn mật! Nhanh thả đồ đệ của tôi ra!” Lúc này sư phụ của Lý Minh Nguyệt mới lấy lại tinh thần, tức giận quát Diệp Thiên.

Vừa rồi ông ta cũng bị dọa sợ, dù thế nào cũng thật không ngờ, một tên dẫn theo con gái, lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Dễ dàng đánh bại đệ tử nhập môn Huyền Thông Cảnh của ông ta chỉ bằng một chiêu, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta.

Đương nhiên chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Lý Minh Nguyệt, bây giờ cô ta đau đớn muốn chết, hai tay liều mạng đẩy cái tay đang bóp cổ mình, nhưng dùng sức kiểu gì cũng không đẩy ra được.

Nếu không phải lực sinh mệnh của tu sĩ mạnh hơn người thường, cổ bị bóp như vậy đã sớm đứt rồi.

"Sư phụ! Nhanh cứu con!”
Thấy Diệp Thiên không có ý buông tay, trong lòng Lý Minh Nguyệt kêu lên.


“Con gái của tôi là tim gan của tôi, con bé nhu thuận, đáng yêu như vậy, vậy mà cô còn dám mở miệng nói muốn bóp chết con bé, đã nghiêm trọng mạo phạm điểm mấu chốt của tôi, không ai có thể cứu được cô đầu.

Tôi muốn cô chết trong đau đớn vô tận và tuyệt vọng, hối hận đã đắc tội con gái tôi.” Diệp Thiên lạnh nhạt nói.

Sau khi nói xong, hắn lại tăng lực đạo.

Lý Minh Nguyệt lập tức lè lưỡi ra, gương mặt từ đỏ biến thành tím, đôi mắt mở to sung huyết, cả gương mặt vô cùng dữ tợn.

“Thật dọa người!”
Cho dù Đóa Đóa nhìn người chết không sợ, nhưng thấy gương mặt dữ tợn của Lý Minh Nguyệt, Đóa Đóa sợ tới mức vội vàng vùi đầu vào vai Diệp Thiên, chỉ cảm thấy nhìn là mơ thấy ác mộng.

Á!
Mọi người ở đây thấy cảnh này, đều hít vào một hơi khí lạnh.

“Rốt cuộc anh ta là ai, vì sao nhiều tu sĩ như vậy mà không sợ?” Có người kinh hãi nói.

“Anh ta không phải là Diệp Bắc Minh đấy chứ?” Có người suy đoán.

“Chắc chắn không phải Diệp Bắc Minh, anh ta sẽ không ngốc tới mức dẫn theo con gái tới quấy rối.

Nhỡ đâu bị người của Tiên Minh vây quanh, anh ta có thể chạy, con gái anh ta đều không thể chạy được.

Tôi đoán đây là tu sĩ của Huyền Kiếm Tông hoặc Huyền Đỉnh Tông, đầu óc xảy ra vấn đề, cho nên mới ôm con gái đến tìm cái chết.


Có người nói.

Mà người phụ nữ mặc đồ trắng thì sững sờ, nhìn Diệp Thiên giơ Lý Minh Nguyệt lên cao trong mắt tràn ngập kinh ngạc, sợ hãi, rung động.

Bây giờ cô ta mới biết vừa rồi mình ngăn cản Lý Minh Nguyệt ra tay không phải đang cứu Đóa Đóa, mà là đang cứu Lý Minh Nguyệt, nếu không vừa rồi, Lý Minh Nguyệt đã bị cha Đóa Đóa bóp chết? “Ôi mẹ ơi! Anh ta thật lợi hại!” Trương Nhược Vũ run lẩy bẩy, nghĩ tới lúc trước cô ta mắng Đóa Đóa, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

“Tên chết tiệt! Hạn cho mày ba giây buông đồ đệ của tao ra! Nếu không tạo giết chết mày và con gái của mày!” Sư phụ của Lý Minh Nguyệt giận không kìm nén được gầm thét.

"Ba!" “Hừ.

Khi sư phụ của Lý Minh Nguyệt mới bắt đầu đếm ngược, Diệp Thiên hừ lạnh nói: “Còn nhớ rõ những lời tôi mới nói với ông không, dạy dỗ không tốt là lỗi của cha, có thể dạy dỗ ra loại đồ đệ coi thường người khác như vậy, ông cũng không phải kẻ tốt gì, lát nữa tôi cũng sẽ đưa ông xuống địa ngục?”
Sư phụ của Lý Minh Nguyệt đang định kêu hai, nghe thấy những lời này của hắn lập tức sửng sốt.

"Ha ha!"
Nhưng rất nhanh ông ta cất tiếng cười to: "Ý của cậu là nói, bây giờ muốn đưa tôi xuống địa ngục sao?” "Không sai.” Diệp Thiên gật đầu: “Vừa rồi chưa tới thời cơ, bây giờ thời cơ chín muồi, tổng công xuống địa ngục, cho đồ đệ coi thường người khác của ông biết mình chọc phải người như thế nào.

Sau khi dứt lời, hắn phóng thần niệm vào trong nhẫn không gian.

“Tên cuồng vọng! Tao cho mày xuống địa ngục trước!”
Sư phụ của Lý Minh Nguyệt không thèm để ý, thân thể nhoáng lên một cái, giống như cơn gió xông về phía Diệp Thiên.


“Đúng là giỏi khoác lác! Ngày chết của mày đến...!Tô Quốc Bảo cười gần nói.

Nhưng mà anh ta còn chưa nói xong, chỉ thấy một tia sáng màu lam rít gào qua trước mắt, làm mù mắt chó của anh ta, anh ta vội vàng vươn tay che mắt.

“Không hay rồi!”
Thấy tia sáng màu lam xông tới, sư phụ của Lý Minh Nguyệt cảm nhận được nguy hiểm, muốn dừng bước nhanh chóng tránh đi, nhưng tốc độ của tia sáng màu lam quá nhanh, khi ông ta mới xuất hiện ý nghĩ này, nó đã lướt qua cổ ông ta, sương máu bị kéo ra, sau đó tia sáng màu lam hồi mã thương, bắn về phía Diệp Thiên đang ôm Đóa Đóa, tốc độ nhanh tới mức mọi người không thấy rõ tia sáng màu lam đó là gì, tia sáng màu lam đó đã biến mất không thấy rồi.

ТrцуeлAРР.cом trang we*b cập nhật nhanh nhất
Một giây sau!
Râm!
Một cái đầu rơi lên đất, lăn tới chân Tô Quốc Bảo.

“Mẹ kiếp!”
Tô Quốc Bảo bị dọa mất sạch can đảm, nhảy về sau hơn một mét, gương mặt đã trắng bệch rồi.

“Lục trưởng lão!”
Ngô Hạc Hiến chưởng môn của Huyền Nguyệt Môn kêu lên theo bản năng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Tu sĩ khác đều ngày người, trợn mắt há miệng nhìn Diệp Thiên, trong mắt đều là khiếp sợ.

Người phụ nữ mặc đồ trắng, Trương Nhược Vũ, Hứa Minh Ngọc đều kinh hãi che miệng, hoàn toàn không thể tin được vậy mà Diệp Thiên có thể miểu sát trưởng lão một môn phái.

Quả thực là khủng bố “Sư phụ!”
Trong lòng Lý Minh Nguyệt lại càng gầm thét, lúc này mới biết được người mình đắc tội không tầm thường, là một đại năng khủng bố “Là mình hại sư phụ
Lúc này, trong lòng cô ta đã vô cùng hối hận.

“Bây giờ có thể cho cô xuống, sám hối với sự phụ cô rồi.”

Sau khi dứt lời, tay Diệp Thiên tăng lực đạo.

Răng rằm
Xương cổ Lý Minh Nguyệt bị bóp nát, mang theo hối hận vô tận chết bất đắc kỳ tử, sau đó bị Diệp Thiên ném sang một bên như đồ bỏ đi.

khiến cho toàn trường đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ!
Tất cả mọi người nhìn Diệp Thiên như nhìn thấy quỷ.

Cho dù là ba vị chưởng môn, cùng với chưởng môn của môn phái khác, đều bị tàn nhẫn và bình tĩnh của Diệp Thiên chấn nhiếp.

Chỉ cảm thấy khi hắn giơ tay nhấc chân, đều mang theo phong phạm của cường giả và đại năng.

“Đóa Đóa, cha bóp chết người phụ nữ xấu xa này rồi, con vui hay không?" Diệp Thiên nhìn cô nhóc cười hỏi, so với người mới ra tay tàn nhẫn tựa như hai người.

“Vui ạ, cha trút giận giúp Đóa Đóa, đợi Đóa Đóa lớn lên, nếu ai bắt nạt cha, Đóa Đóa cũng phải trút giận giúp cha.” Cô nhóc ngọt ngào nói, nói xong còn không quên hôn lên mặt cha một cái.

“Đóa Đóa của cha rất ngoan” Diệp Thiên cười không khép được miệng.

Ngay cả rất nhiều người ở đây, đều bị lời nói và hành động của Đóa Đóa hấp dẫn.

Mà lúc này, Diệp Thiên nhìn đảm tu sĩ trước mắt, thản nhiên nói: “Có báo thù cho hai thầy trò này không? Có thì đứng ra, một người không dám thì hai, hai người không dám thì ba, ba còn không dám thì lên toàn bộ đi, tôi sẽ không nói các người lấy nhiều bắt nạt ít
Những lời này vừa nói ra, xung quanh sôi trào.

“Cuồng vọng! Người này quá cuồng vọng rồi!” “Thật sự không biết anh ta lấy đâu ra dũng khí, vậy mà dám kêu gào với nhiều tu sĩ như thế, cậu taimg
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.