Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 398: Vị Đạo Hữu Nào Đang Độ Kiếp





Thấy mặt càng khủng bố hơn của hắn sao?
Tám vị Kim Đan nhíu mày.
Chẳng lẽ...!Hắn muốn sử dụng đại chiêu nào đó?
Quả nhiên chỉ thấy Diệp Thiên nhảy lên vài trăm mét rời khỏi vòng vây của tám người, một tay thành kiếm chỉ trời xanh, một tay thôi động pháp quyết.
“Đại đạo xa xăm, xin hãy nhận lấy, Lôi Thần cửu thiên, sử dụng thiên uy, lấy kiếm làm lệnh, khống chế thống nhất vạn lôi!”
Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết xuất hiện, chỉ trong nháy mắt mây đen giống như chục ngàn con ngựa từ bốn phương tám hướng mà đến, tụ tập trên đỉnh đầu Diệp Thiên, sao trăng lập tức biến mất, nghênh đón là tầng mây dày khó thở, gió mạnh tàn sát bừa bãi khiến mọi người đều trợn mắt.
Giống như mưa bão vạn năm hiếm gặp sắp xuất hiện!
“Tao còn tưởng mày sẽ sử dụng đại chiêu gì, hóa ra là muốn dẫn sấm sết tới đối phó chúng tao!”
Nhìn thấy thay đổi này, Phù Vương cười mỉa nói: “Tấn công bằng lửa mày cũng dùng rồi, căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì đối với tu sĩ Kim Đan trở lên như chúng tao, ngay cả nửa bước Kim Đan đều không thể gây thương tổn.

Bây giờ lại muốn dẫn sấm sét tới đối phó chúng tao, còn nói để chúng tao thấy được mặt khủng bố của mày, mày quá ngây thơ rồi, tiên thuật của mày căn bản không tạo thành bất cứ thương tổn gì trước mặt chúng tao đâu!”
Thực ra không phải vậy, tu vi của Phù Vương là cao nhất trong đám tu sĩ, Kim Đan Cảnh sơ kỳ, vừa rồi bị ngọn lửa cắn nuốt ông ta không cảm nhận được bất cứ uy hiếp gì, nhưng những tu sĩ Kim Đan khác đều là Kim Đan Cảnh nhập môn sơ kỳ và trung kỳ, khi bị ngọn lửa cắn nuốt, trong lòng sợ hãi cỡ nào chỉ có chính bọn họ biết.
Cho nên Phù Vương không sợ Diệp Thiên phóng đại chiêu, tu sĩ khác vẫn cảm thấy hơi sợ.
“Nhân lúc cậu ta thi triển đại thuật cần tiêu hao không ít thời gian, mọi người cùng nhau xông lên, đánh chết cậu ta!” Hoàng Đức Trí có thể tưởng tượng được, lần này Diệp Thiên thi triển tiên thuật, tuyệt đối hung mãnh hơn ngọn lửa vừa rồi.

Sợ bị đại chiêu gây thương tích, ông ta liền kêu to một tiếng, pháp thân ba trượng nhoáng lên một cái, xuất hiện ở độ cao ngang với Diệp Thiên, dùng toàn lực đánh một quyền ngăn cách mười mét về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên đang thi triển đại thuật, cùng với câu thông với trời đất, thần thức bắt giữ được có người tập kích, hắn lập tức ngoại phóng canh khí, hình thành mặt tường canh khí màu vàng kim quanh thân thể.
Bùm!
Ngay khi tường canh khí vừa hình thành, quyền ảnh vĩ đại mà cuồng bạo đánh vào tường canh khí, chỉ trong nháy mắt, bùng nổ tường canh khí lắc lư như sóng nước, nhưng không bị đánh phá.
“Tường canh khí thật cứng rắn!”

Hoàng Đức Trí không khỏi nhướng mày, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Để tôi đánh một kích, phá vỡ canh khí của cậu ta!”
Lúc này Phù Vương cùng lên cao, lấy ra một đạo phù chú, chỉ trong nháy mắt nó hóa thành một con rồng lửa màu vàng kim, chậm rãi xông tới tường canh khí.
Bùm!
Tường canh khí lại lay động dữ dội, lửa mạnh hừng hực trên tường canh khí, nhưng rất nhanh đã bị dập tắt, mà tường canh khí vẫn kiên định như cũ.
Á!
Lúc này, cuối cùng Phù Vương không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh.
“Đúng là lực phòng ngự khủng khiếp!”
Nhưng mà Phù Vương không hề biết, nếu không phải Diệp Thiên mặc Huyền Thiên Chiến Giáp cho Đóa Đóa, Diệp Thiên đều không cần phóng thích canh khí, cho dù bọn họ tấn công thế nào, cũng không thể phá vỡ được phòng ngự của Huyền Thiên Chiến Giáp mà thương tổn hắn.
Sau đó Phù Vương lại liên tục đánh hai quyền, kết quả vẫn như vậy, căn bản không phá được tường canh khí cứng rắn.
“Sao có thể có chuyện này được?”
Phù Vương mơ hồ, ông ta thực sự không thể tưởng tượng được, vậy mà lực phòng ngự của Diệp Thiên cao tới mức đáng sợ như thế, ông ta phá mãi mà không phá ra được.
“May mà lực tấn công của cậu ta không cao, nếu không phối với lực phòng ngự khủng bố như thế, tôi thực sự sợ bị anh ta treo lên đánh!” Trong lòng Phù Vương loáng thoáng dâng lên cảm giác sợ hãi.
Tấn công và lực phòng ngự của tu sĩ không hề bằng nhau, có tu sĩ công kích không cao lực phòng ngự cao, có người thì phòng ngự không cao công kích cao.
Tu sĩ phòng ngự cao tấn công thấp không dễ bị đánh chết, cũng không dễ đánh chết tu sĩ khác.

Còn tu sĩ phòng ngự thấp tấn công cao dễ dàng đánh chết tu sĩ khác, nhưng cũng dễ dàng bị đánh chết.
Ví dụ như Diệp Thiên, ở trong mắt Phù Vương hắn thuộc loại tu sĩ phòng ngự cao tấn công thấp, cho rằng ông ta không dễ dàng đánh chết Diệp Thiên, tấn công của Diệp Thiên cũng không thể đánh chết được ông ta.
Thông thường trong tình huống này, phải xem ai được giúp đỡ nhiều, hay là phương diện thể lực và nhanh nhẹn của người nào tốt hơn.
Rất rõ ràng Phù Vương được giúp đỡ nhiều hơn.
“Hợp lực phá vỡ canh khí!”

Chính ông ta thử vài lần không phá được tường canh khí, bèn kêu giúp đỡ, muốn phá vỡ tường canh khí trước khi đại thuật của Diệp Thiên còn chưa thi triển thành công, đánh chết Diệp Thiên.
Cùng với giọng nói của Phù Vương vang lên, tám Kim Đan Thần Quân từ tám phương tám hướng cùng tấn công, đánh tường canh khí lung lay sắp đổ, có khả năng bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
“Diệp Bắc Minh! Tao xem mày có thể kiên trì được bao lâu!”
Phù Vương thấy tường canh khí không chịu nổi tám vị Kim Đan liên thủ tấn công, liền vui vẻ đắc ý kêu lên.
“Ông trời của tôi! Diệp Bắc Minh thật trâu bò!”
Hàng tỷ người xem quay trực tiếp không nhịn được cảm thán, chỉ cảm thấy Diệp Thiên như boss lớn, máu siêu nhiều.

Một người chém boss không mất quá nhiều máu, phải cần cả đám đi chém mới chậm rãi chém chết boss, không biết có thể chém ra khen thưởng hay không.
“Ôi mẹ ơi, ông nội, Diệp Bắc Minh thật khủng khiếp.” Tô Quốc Bảo nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, run lẩy bẩy, e sợ tám vị Kim Đan không giết được Diệp Thiên.
“Yên tâm đi, cậu ta chỉ có phòng ngự cao thôi, tấn công không mạnh như đám Phù Vương, sẽ không đánh lại được đám Phù Vương, hơn nữa phòng ngự của cậu ta cũng sắp bị phá ra rồi.

Một khi không có phòng ngự, chờ đợi cậu ta sẽ là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.” Loại võ sĩ cấp bậc như Tô Thiên Sách, vẫn có thể nhìn ra được chút cách thức, cho nên không e sợ.
Rất nhanh, dưới tấn công điên cuồng của tám vị Kim Đan, màu sắc của tường canh khí đã nhạt đi, chuyện này có ý nghĩa tường canh khí sắp không chịu nổi rồi.
“Lại dùng toàn lực tấn công thêm mấy đợt, sẽ phá vỡ được phòng ngự của Diệp Bắc Minh rồi!”
Phù Vương không nhịn được kêu lên, chỉ cảm thấy thắng lợi ở ngay trước mắt.
Nhưng Diệp Thiên đã thi triển tiên thuật một lát rồi, đại thuật cũng sắp hoàn thành.

Chỉ thấy trên trời xanh đã có lốc xoáy rất mạnh xuất hiện, còn kèm theo tiếng sấm.
“Nhanh lên nhanh lên! Đại thuật của cậu ta sắp hoàn thành rồi! Tranh thủ trước khi cậu ta hoàn thành đại thuật phá vỡ phòng ngự của cậu ta!” Hoàng Đức Trí vội vàng la lên, đây là một cuộc chiến sinh tử, tất phải giành giật từng giây, vì sinh tử có khả năng ở ngay trong một giây đó.
“Đám người xấu xa này, không được bắt nạt cha tôi!”

Đóa Đóa thấy nhiều người đánh cha như vậy, khiến mũi cô nhóc đều lệch đi, giống như con hổ nhỏ bùng nổ tức giận, thở hổn hển nói: “Bạch Hổ, mau dẫn Đóa Đóa đi giúp cha đánh đám trứng thối kia!”
“Gào!”
Tiếng hổ kêu vang vọng trời đất.
Một giây sau, chỉ thấy Bạch Hổ đạp gió chạy như điên, lên như diều gặp gió lên cao chín vạn dặm!
“Ngăn nó lại! Mau ngăn nó lại!”
Mười vị nửa bước Kim Đan may mắn thoát khỏi dưới Kiếm Vũ Quyết vốn định đi giúp đám Phù Vương đánh mấy chiêu, thấy Bạch Hổ đi giúp đỡ, các chủ của Huyền Âm Các lập tức kêu to.
Rất nhanh, hơn mười tu sĩ chặn phía trước Bạch Hổ, tấn công bằng lửa, bằng sấm, hoặc quyền ảnh nhao nhao đánh về phía Bạch Hổ.
Nhưng Bạch Hổ không e sợ chút nào, cũng không né tránh, trực tiếp nghênh đón đủ loại tấn công.
Rầm rầm rầm!
Hơn mười loại tấn công đánh lên vầng sáng màu tím quanh thân Bạch Hổ, toàn bộ bị ánh sáng màu tím chắn ở ngoài, căn bản không thể đột phá vòng sáng màu tím thương tổn tới Đóa Đóa, Bạch Hổ cùng với Vân Tịch Diễm.
“Chuyện này...” Hơn mười người nửa bước Kim Đan sửng sốt.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà con hổ trắng này cũng có thể phóng ra lực phòng ngự khủng bố như thế.
Đương nhiên bọn họ không biết đây là tác dụng của Huyền Thiên Chiến Giáp trên người Đóa Đóa, nếu bọn họ biết, đã sớm khiến bọn họ bị dọa hồn phi phách tán rồi.
“Gào!”
Đúng lúc này Bạch Hổ hét to một tiếng, điên cuồng nhào lên, hai cái chân trước lập tức khoác lên vai một vị nửa bước Kim Đan.
“Cứu tôi! Nhanh cứu tôi với!”
Móng vuốt hổ sắc bén đâm vào trong xương cốt vị nửa bước Kim Đan này, khiến ông ta đau tới mức hoảng sợ kêu lên.
Nhưng không ai có thể cứu ông ta, bởi vì lực phòng ngự của Huyền Thiên Chiến Giáp quá trâu bò, bọn họ căn bản không làm gì được.
Mà lúc này, hai móng vuốt của Bạch Hổ phát lực, xé vị nửa bước Kim Đan kia thành hai nửa.
Khiến toàn trường sợ hãi!
“Ôi mẹ ơi! Không nghĩ tới con hổ trắng này hung mãnh như vậy, quả thực còn đáng sợ hơn Diệp Bắc Minh!” Phía dưới có người kinh ngạc kinh hãi kêu lên.
Nói đùa, Bạch Hổ vốn là thần thú Kim Đan Cảnh, tuy không lợi hại như tu sĩ Kim Đan Cảnh, nhưng dưới sự chỉ đạo của Diệp Thiên trong vòng ba năm, cùng với cho nó ăn không ít đan dược, chiến lực của Bạch Hổ đã tăng lên nhiều.

Nếu đấu riêng, Hoàng Đức Trí đều chưa hẳn là đối thủ của Bạch Hổ, huống chi là nửa bước Kim Đan.

“Oa! Bạch Hổ giống như cha đều thật lợi hại nha!” Đóa Đóa vui vẻ vỗ tay, lộ ra vẻ mặt ngây thơ.
Nhận được khích lệ của chủ nhân nhỏ, khiến Bạch Hổ cao hứng muốn chết, lòng hư vinh lập tức tràn đầy, muốn nghe chủ nhân nhỏ khích lệ nó nữa.
Kết quả lúc này Bạch Hổ quay đầu, lại bắt được một vị nửa bước Kim Đan, cắn đứt cổ vị này chết ngay tại chỗ.
“Rút! Mau rút thôi!”
Các chủ của Huyền Âm Các bị dọa sợ, sau khi kêu một tiếng không quan tâm tu sĩ khác đã rút lui hay chưa, dù sao ông ta rút trước rồi.
Đương nhiên tu sĩ khác không phải là kẻ ngốc, biết sự lợi hại của Bạch Hổ, lúc này hốt hoảng lùi lại.
“Ôi! Bạch Hổ quá lợi hại rồi! Đánh đám người xấu bỏ chạy hết!” Đóa Đóa lại hoan hô.
“Gào!”
Bạch Hổ sẽ không cười ha ha, chỉ có thể dùng tiếng gào diễn tả tâm trạng vui sướng của nó.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên:
“Bạch Hổ, mang Đóa Đóa lui sang một bên.”
Sau khi giọng nói này nói xong, Bạch Hổ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Một giây sau, bùm một tiếng, tường canh khí bị đánh nát thành không khí.
“Ha ha ha!”
Đám Phù Vương vui sướng phát ra tiếng cười điên cuồng.
“Diệp Bắc Minh! Mày xong đời rồi!”
Hoàng Đức Trí đắc ý kêu lên một tiếng, muốn ra tay.
Kết quả giọng của Diệp Thiên lại vang lên.
“Là các người sắp xong đời rồi!”
Sau khi dứt lời, hắn hét lớn một tiếng:
“Lôi tới!”
Một giây sau, bùm một tiếng, phát ra tiếng nổ vang như trời sập xuống.
Thân thể tám vị Kim Đan chấn động, ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, kết quả kinh hãi tới mức mắt suýt lồi ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.