Nội dung bức thư:
Nếu muốn cứu Thẩm An Kỳ thì ba ngày sau hãy đến Lễ khai trương chi nhánh ở Đông Nam Á của Thần giáo Thái Dương tổ chức tại thủ đô Malaysia, đến đó sẽ gặp được cô ta.
Chỉ đơn giản vậy thôi, và cũng không có chữ ký.
“Ai đã đưa nó đến đây?” Sau khi nhìn nó thì Diệp Thiên liền hỏi.
Thẩm Tông Hoa nói: "Là một đứa con nít, nói có người đưa năm trăm tệ để nhờ nó gửi đến nhà họ Tần giao cho tôi.
Tôi nghĩ sẽ có bẫy nên mới đến hỏi đại sư Diệp."
Diệp Thiên gật đầu rồi chìm vào trong suy nghĩ.
“Diệp Thiên, liệu có phải là có người đã theo dõi cháu rồi dùng chiêu điệu hổ ly sơn dẫn dụ cháu đi Đông Nam Á, sau đó ra tay với nhà họ Tần không?” Tần Chí Thành có chút lo lắng hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu: "Khả năng này rất nhỏ, cháu nghĩ là tàn dư của Tiên Minh sẽ không có lá gan lớn như vậy, dám đùa giỡn với cháu là tự tìm cái chết."
"Những gì Diệp Thần Quân nói đều đúng, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không làm chuyện này.
Chưa nói tới việc có thể đánh vào nhà họ Tần hay không, cho dù có làm được thì đối với bọn họ vẫn là không có ích gì mà sẽ chỉ bị Diệp Thần Quân điên cuồng trả thù, bất kỳ tu sĩ có não nào đều sẽ không chọn làm những việc trăm hại mà không có lợi như thế này." Tĩnh Huyền sư thái nói.
"Những gì sư thái nói cũng giống như những gì tôi nghĩ."
Nhiều người đứng đầu đồng ý với lời của Tĩnh Huyền sư thái.
“Chẳng lẽ là Thần giáo Thái Dương muốn báo thù cho Huyền Minh Tông, cho nên muốn đưa Diệp Thần Quân vào bẫy, sau đó tấn công Diệp Thần Quân?” Người phụ nữ áo trắng nói ra ý kiến của mình.
“Chuyện này rất có khả năng.” Người đứng đầu môn phái Huyền Nguyệt Môn là Ngô Hạc Hiên nói: “Theo tôi được biết, Huyền Minh Tông có quan hệ mật thiết với Thần giáo Thái Dương, thường đưa Nguyên Linh Đan cho Thần giáo Thái Dương.
Khi Huyền Minh Tông bị phá hủy, Thần giáo Thái Dương sẽ không bao giờ nhận được Nguyên Linh Đan nữa, cho nên muốn trả thù Diệp Thần Quân, hoặc là học theo Huyền Minh Tông, khống chế Diệp Thần Quân, để cho Diệp Thần Quân luyện đan cho bọn.
"
"Có lý!"
Nhiều người cũng đồng ý với nhận định này.
“Thần giáo Thái Dương rất mạnh sao?” Diệp Thiên hỏi, hắn mới trở về được hai ba ngày, cũng không biết nhiều lắm về Thần giáo Thái Dương.
"Rất lợi hại."
Các tu sĩ đồng loạt gật đầu.
Tĩnh Huyền sư thái cho biết: "Thần giáo Thái Dương trời là giáo phái lớn nhất ở phương Tây, và giáo chủ của Thần giáo Thái Dương cũng giống như Diệp Thần Quân, cả hai đều được đánh giá là cao thủ số một, và là sáu phó giáo chủ của Thần giáo Thái Dương đều là những kẻ hủy diệt cấp tỉnh, tương đương với thực lực của người tu luyện đến Kim Đan Cảnh, thậm chí còn mạnh hơn một chút."
"Một thời gian trước, phó giáo chủ yếu nhất của Thần giáo Thái Dương, Chiến Thần, đã đến thách đấu Huyền Minh Tông.
Vì đánh giá thấp tông chủ của Huyền Minh Tông là Hoàng Đức Trí nên không may bị Hoàng Đức Trí đánh bại.
"Kể từ đó, Huyền Minh Tông đã phải đưa cho Thần giáo Thái Dương Nguyên Linh Đan và Độn Phù, điều này cho thấy Huyền Minh Tông vẫn rất sợ Thần giáo Thái Dương.
Nếu không thì với thực lực của Huyền Minh Tông, làm sao có thể cống nạp cho một môn phái phương Tây?"
“Tôi hiểu rồi, tóm lại là một giáo phái phương Tây mạnh hơn một chút so với Tiên Minh.” Diệp Thiên gật đầu trong lòng đã hiểu, khinh thường nói: “Cho dù là Thần giáo Thái Dương tập kích tôi, hay là có người cố ý muốn kích động sự thù hận giữa tôi và Thần giáo Thái Dương cũng vậy.
Dù sao tôi cũng sẽ đi đòi người, giao người cho tôi rồi thì mọi chuyện đều dễ nói, còn nếu dám đùa giỡn tôi thì cứ giết cho thi thể chất thành núi máu chảy thành sông, cho họ biết rằng Diệp Bắc Minh không dễ gây rối như vậy."
Buổi sáng ba ngày sau.
"Cha, cha lại định đánh kẻ xấu thì nhớ mang theo Đoá Đoá nha." Đứa nhỏ ngồi ở trên giường trừng lớn hai mắt nhìn trên bàn trang điểm, nhìn Diệp Thiên đang được Tần Liên Tâm giúp thay đồ.
Ngày hôm qua Đóa Đóa nói với cô rằng cha đã đưa cô bé vào khách sạn ăn tối và bị mắng là đồ rùa đất, sau đó cô liền mua một số bộ đồ cao cấp cho Diệp Thiên, còn mua cho hắn một chiếc đồng hồ trị giá hàng tỷ đồng và một sợi dây chuyền vàng dày bằng ngón tay cái, cho hắn ăn mặc như một địa chủ, để xem còn ai dám gọi chồng mình là một con rùa đất.
“Không được đi, đừng gây thêm phiền toái cho cha con.” Tần Liên Tâm quay đầu trừng mắt nhìn cô gái nhỏ.
Cô bé không hề tức giận, cười khà khà và nói: "Cha đã hứa với Đóa Đóa rồi, cha sẽ dẫn theo Đóa Đóa khi đi đánh kẻ xấu.
Nếu mẹ không cho cha dẫn Đóa Đóa theo thì Đóa Đóa không ngủ với bà nữa mà sẽ ngủ với cha mẹ."
Tần Liên Tâm: "..."
Cô nhóc xấu xa này còn dám đe dọa mẹ mình, thực sự là không thể tin được.
Nhưng cô phải thừa nhận rằng chuyện Đóa Đóa không ở trong phòng ba đêm này, thực sự là chuyện tốt.
"Được rồi, ba sẽ đem Đóa Đóa theo.
Sau này mẹ để Đóa Đóa ngủ với bà nội, thì Đóa Đóa có biết phải nghe lời mẹ không?" Diệp Thiên cười nói.
Cô bé vui vẻ nói: "Được rồi, được rồi, ba mang theo Đóa Đóa đi đánh kẻ xấu, thì Đóa Đóa sẽ nghe lời mẹ.”
Tần Liên Tâm trợn tròn mắt, cô thật sự bất lực với đứa nhỏ này, cô bé quá nghịch ngợm, nhưng lại không nỡ đánh hay mắng cô bé.
Nhìn thấy sự quậy phá của cô gái nhỏ, cô chỉ cảm thấy bất lực.
Nhưng ngoài việc cô bé này rất thích ngủ với ba mẹ và phiêu lưu cùng ba thì nhìn chung, cô bé này vẫn rất ngoan, có thể chơi với Bạch Hổ cả ngày mà không hề quấy khóc khiến người khác an tâm, hơn nữa cũng rất thông minh.
Cho dù là nói hay nhận dạng từ thì chỉ cần dạy một lần là cô bé đã hiểu.
Nửa giờ sau, Diệp Thiên ôm Đóa Đóa theo, cùng với Thẩm Tông Hoa và con trai của ông, gọi thêm Lý Lâm Thuật và Trương Chánh Hành của Huyền Đỉnh Tông, ngự kiếm lên đường đến Đông Nam Á.
Có pháp bảo thượng phẩm là kiếm bay tốc độ bay nhanh gấp ba lần ngồi máy bay nên bây giờ Diệp Thiên không cần đi máy bay nữa.
Về phần đưa Lý Lâm Thuật và Trương Chánh Hành theo thì chẳng qua là để họ bảo vệ sự an toàn cho nhà họ Thẩm.
Vào thời điểm này, tại thủ đô của Malaysia, trong một biệt thự.
"Cô Kỳ, trong sáu tháng qua, nhờ cô kiếm được hơn chục tỷ đô la cho Hồng Thịnh của chúng tôi, bây giờ cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ kiếm tiền cho chúng tôi, cũng đã đến lúc cô phải thực hiện một nhiệm vụ khác.” Một người đàn ông đầu trọc nhếch mép nhìn Thẩm An Kỳ.
Kể từ sáu tháng trước khi Thẩm An Kỳ đến Đông Nam Á để cứu người thì bị người của Hồng Thịnh bắt giữ, Tập đoàn Thẩm Thị luôn bị điều khiển, thao túng bởi Hồng Thịnh.
Xét cho cùng thì Tập đoàn Thẩm Thị quá lớn, và những nhân vật cốt cán đều là người của nhà họ Thẩm, nếu giết hết những nhân vật cốt cán này thì Hồng Thịnh dù có mạnh đến đâu cũng không thể vận hành một Tập đoàn Thẩm Thị khổng lồ như vậy, tương đương với việc cướp lấy một cỗ máy mà lại không có người quen thuộc với cỗ máy này, không thể làm cho máy này hoạt động được.
Vừa hay Thẩm An Kỳ lại bị họ bắt được, Thẩm An Kỳ là con gái của chủ tịch Tập đoàn Thẩm Thị và là cháu gái được yêu quý nhất của nhà họ Thẩm, cũng là một người khá có uy tín trong gia đình.
Ngoài ra, cô cũng là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh nên những người trong gia đình càng nể phục cô hơn.
Vì vậy, người của Hồng Thịnh để cô làm người báo tin cho Tập đoàn Thẩm Thị, thuyết phục bọn họ kiếm tiền cho Hồng Thịnh, Thẩm An Kỳ không còn cách nào khác là đồng ý bảo vệ tính mạng của người thân.
“Các người muốn tôi làm gì?” Thẩm An Kỳ vẻ mặt lạnh lùng nói.
Người đàn ông đầu trọc cười nói: "Thật ra đối với cô đây cũng là chuyện tốt, bởi vì một khi hoàn thành nhiệm vụ này, thì cô sẽ có thể trở về vòng tay của Diệp Bắc Minh."
"Cái gì! Diệp Thiên đã trở lại rồi?" Vẻ mặt Thẩm An Kỳ kinh ngạc vui sướng.
Diệp Thiên trở về cũng đã giết rất nhiều người trong Hồng Thịnh.
Người đàn ông đầu trọc đã cắt đứt mạng lưới của cô, khiến cô không thể biết được tin tức từ thế giới bên ngoài, vì vậy cô thậm chí không biết rằng Diệp Thiên đã trở về.
"Đúng vậy, anh ta đã trở lại được vài ngày, anh ta không chỉ tiêu diệt Huyền Thanh Tông, mà còn có Huyền Minh Tông cùng tám môn phái lớn.
Bây giờ khu vực Đông Á chính là thế giới của Diệp Bắc Minh." Người đàn ông đầu trọc thở dài: "Bởi vì chuyện này mà tôi không thể trở thành đà chủ chi nhánh Đông Nam Á, còn phải vứt bỏ Tập Đoàn Thẩm Thị, sau đó đi Mỹ tiếp nhận sự giúp đỡ của Thần giáo Thái Dương."
"Ha ha!"
Thẩm An Kỳ vui mừng khôn xiết khi biết tin: "Ông trời có mắt! Cuối cùng cũng cho tôi đợi đến ngày anh ấy trở lại!"
Cười xong, cô liền lao đến người đàn ông đầu trọc và nói một cách đầy tự hào: "Các người chắc là rất hoảng loạn, đồng thời chấp nhận sự bảo vệ của Huyền Thanh Tông và sự bảo vệ của Thần giáo Thái Dương, bám víu chỗ này chỗ kia, cũng biết sợ rồi phải không?"
"Chết tiệt!"
Người đàn ông đầu trọc bị đâm trúng chỗ đau liền tát vào mặt Thẩm An Kỳ một cái, hét lớn: "Đồ khốn kiếp đừng quá vui mừng, tiền của nhà họ Thẩm các cô đã bị chúng tôi chuyển đi hết, hôm nay tôi tới gặp cô là muốn giao cô cho Thần Tử của Thần giáo Thái Dương, với tính cách khốn nạn của Thần Tử thì dù Diệp Bắc Minh có đến cứu cô thì Thần Tử cũng sẽ không trả cô lại cho Diệp Bắc Minh.Với tính cách luôn kiêu ngạo của Diệp Bắc Minh, chắc chắn anh ta sẽ vì cô mà giết Thần Tử và do đó đóng vai trò là ngòi nổ cho cuộc chiến giữa Thần giáo Thái Dương và Diệp Bắc Minh, cô cứ đợi Thần giáo Thái Dương điên cuồng báo thù Diệp Bắc Minh đi!"
"Các người..." Thẩm An Kỳ che mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có chết tôi cũng không bao giờ đồng ý làm chuyện gì bất lợi cho Diệp Thiên!"
“Chuyện này không phải do cô quyết định!” Người đàn ông đầu trọc hét lên, “Mời Cổ Vương vào và hạ cổ lên người cô ta!”
"Vâng!"