Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 408: Đây Là Người Phụ Nữ Của Diệp Bắc Minh!





Những người lính canh đã thực sự bị dọa cho sợ hãi, bức tượng Thái Dương Thần tượng trưng cho vị Thái Dương Thần vĩ đại nhất trong tâm trí của họ, vậy mà lại có người dám nâng tượng Thái Dương Thần lên, thế này đơn giản là đang tìm cái chết.
Nhưng Diệp Thiên phớt lờ họ, một tay ôm Đóa Đóa, tay kia vác tượng Thái Dương Thần bước từng bước về phía cửa.
"F**K! F*K!"
Các lính canh tức giận đến mức không thể chờ đợi để xé xác Diệp Thiên thành từng mảnh.
"Bỏ xuống! Bỏ xuống cho tôi!" Một tên gác cổng gầm lên, nhìn như muốn đánh nhưng lại không dám ra tay, sợ mình giết tên nhóc này thì sẽ làm vỡ tượng đồng của Thái Dương Thần, vậy thì tội lỗi của anh ta sẽ nghiêm trọng.
Ở trong tâm trí họ thì Thái Dương Thần là thiêng liêng và bất khả xâm phạm!
Nhưng Diệp Thiên vẫn không thèm để ý, mà mạnh mẽ tiến về phía trước khiến bọn họ bùng nổ tức giận mà chửi thề không dứt.
“Ba ơi, họ đang nói gì vậy?” Đóa Đóa tò mò hỏi, cô bé vẫn chưa thể hiểu được tiếng Anh.
“Ừ, Diệp Thần Quân, tôi cũng không hiểu ngôn ngữ này.” Lý Lâm Thuật ở một bên cũng bối rối.
Diệp Thiên nở nụ cười: "Bọn họ kêu ba đặt vị thần trong lòng họ xuống."
“Vậy thì ba lấy thứ này làm gì thế?” Cô bé rất tò mò.
“Ba sẽ đập tan vị thần trong tâm trí kẻ xấu trước mặt bọn họ.” Diệp Thiên nói.
“Ba thật xấu xa nha!” Cô bé che miệng cười khúc khích.
Những người lính canh đang theo dõi đã hoàn toàn bùng nổ.
“Các người, có trách nhiệm phải lấy được Thái Dương Thần vĩ đại, còn các người cùng tôi đi tàn sát tên liều lĩnh này!” Người đứng đầu lính canh ra lệnh.
"Vâng!"
Chẳng mấy chốc, bảy tám học trò của Thần giáo Thái Dương điên cuồng xông lên.

"Tao đập chết mày!"
Trước khi Diệp Thiên ra tay thì Lý Lâm Thuật hung hăng vung một cái ống tay áo lớn, trong chốc lát, một cơn gió kinh hoàng quét về phía lính canh, xé toạc cả chục lính canh bên ngoài cổng thành ra từng mảnh.
“Được đấy nha ông Lý.” Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười.
Lý Lâm Thuật cười tủm tỉm nói: "Nửa năm trước Thần giáo Thái Dương đã giúp Huyền Minh Tông đánh bại Huyền Đỉnh Tông chúng tôi.

Cũng may là chúng tôi chạy nhanh, nếu không thì đã xong đời, vì vậy nhìn những thứ này bị đập nát thì tôi lại thấy cân bằng.

Nếu không nghiền nát bọn chúng thì tôi sẽ không thể nuốt trôi được cục tức này! "
“Chính vì vậy nên ông mới muốn cùng tôi đi bắt nạt mấy con tôm nhỏ này?” Diệp Thiên cười hỏi.
“Lớn không đánh lại được thì chỉ có thể bắt nạt nhỏ.” Lý Lâm Thuật cười khẩy.
"Vậy thì đập nát cánh cửa này."
"Tuân lệnh Diệp Thần Quân."
Lý Lâm Thuật dùng nắm đấm đánh mạnh một cái thì cả cánh cửa liền lập tức sập xuống.
Đây là một cánh cổng bảo vệ, sau vụ sụp đổ, Diệp Thiên liền nhấc bức tượng đồng dài mười mét lên và dễ dàng bước vào trong.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Ngay sau đó, một nhóm học trò khác của Thần giáo Thái Dương đã nhanh chóng vây quanh.
"Chó nó!"

Tất cả các học trò đều sửng sốt khi nhìn thấy tượng Thái Dương Thần bằng đồng được nhấc lên cao và đem vào.
"Anh là ai? Tôi ra lệnh cho anh! Ngay bây giờ! Đặt Thái Dương Thần vĩ đại của chúng tôi xuống!" Một tên học trò xông tới Diệp Thiên với giọng nói hung dữ.
"Kêu gào cái gì! Tao đập chết mày!"
Lý Lâm Thuật lại vung mạnh tay áo, cả đống học trò của Thần giáo Thái Dương liền bị xé thành nhiều mảnh.
"Mau! Đi báo cáo cho Thần Tử!"
Cảm nhận được thực lực của lão già phương Đông này, các học trò của Diệp Thiên vừa hét vừa lui ra ngoài.
Mà lúc này ở sâu trong quần thể cung điện khổng lồ, bên trong một cung điện kiểu phương Tây to lớn tráng lệ, tiếng nói chuyện sống động, vô cùng sôi nổi, tiếng ồn hoàn toàn bao phủ những tiếng la hét bên ngoài.
"Chúc mừng Thần Tử nắm quyền chi nhánh ở Đông Nam Á của giáo phái, thăng chức thành Thái Dương Thần nhỏ."
"Kể từ hôm nay, dù là mười năm hay trăm năm, chúng tôi cũng nguyện sống dưới ánh sáng của Thái Dương Thần nhỏ."
"Trong tương lai, ở Đông Nam Á, chúng tôi đều có thể dựa vào Thái Dương Thần nhỏ."
"..."
Những người giàu có và quyền lực của các nước Đông Nam Á, từng người một đến trước mặt với một người đàn ông râu ria ngoài ba mươi tuổi mà tâng bốc lên tận mây xanh.
Còn người đàn ông có râu này chính là con trai của giáo chủ Thần giáo Thái Dương, trước đây được gọi là Thần Tử, nhưng nay lại nắm quyền ở chi nhánh và được tôn xưng là Thái Dương Thần nhỏ.
"Ha ha ha!"
Thái Dương Thần nhỏ nghe rất thoải mái, rất sảng khoái, rất thích địa vị cao này, ngước mắt lên cười lớn, chỉ cảm thấy cuộc đời đã đến đỉnh cao.
Phải biết rằng trở thành lãnh đạo của một chi nhánh tương đương với việc trở thành một vị vua thời phong kiến.


Làm chủ một khu vực thì có thể chiêu mộ học trò trên quy mô lớn và phát triển quyền lực của mình, chỉ là hằng năm còn phải báo cáo với giáo phái chính.
Tuy nhiên, nếu thực lực của chi nhánh vượt qua giáo phái chính, thì có thể thế chỗ giáo phái chính và trở thành một Thái Dương Thần thật sự, được quản lý tất cả các chi nhánh của giáo phái.
Mặc dù quy định là như vậy, nhưng từ xưa đến nay, Thần giáo Thái Dương chưa từng xuất hiện việc giáo chủ của chi nhánh thay thế giáo chủ của giáo phái chính.
"Tôi hy vọng rằng trong tương lai, mọi người sẽ có thể đoàn kết chặt chẽ xung quanh Thái Dương Thần nhỏ, giúp Thái Dương Thần nhỏ xây dựng một sức mạnh khổng lồ, và đóng góp vào sự phát triển và lớn mạnh của Thần giáo Thái Dương chúng ta!"
Bên cạnh ghế chủ vị, phó giáo chủ Chiến Thần của giáo phái chính lớn tiếng nói.
"Tôi đang chờ đợi để đóng góp hết sức có thể vào sự phát triển của Thần giáo Thái Dương ở Đông Nam Á!"
Những người giàu có, quyền lực và những võ sĩ tham gia vào giáo phái chi nhánh, v.v., đều đồng thanh hét lên.
"Tốt, rất tốt!"
Thái Dương Thần nhỏ như được tiếp thêm sinh lực, giả bộ cường hãn: "Chỉ cần các người ủng hộ, trung thành với giáo chủ tôi, giáo chủ đây nhất định sẽ bảo vệ các người chu đáo!"
"Cho dù là các môn phái Đông Á hay là Diệp Bắc Minh, kẻ nào dám động đến các người chính là động vào chi nhánh Đông Nam Á, giáo chủ đây sẽ không bao giờ nhẹ tay với bọn họ!"
"Tôi nhất định sẽ ủng hộ Thái Dương Thần nhỏ, trung thành với Thái Dương Thần nhỏ, và không bao giờ phản bội Thái Dương Thần nhỏ!"
Mọi người lại đồng thanh hét lên.
"Tốt, tốt, tốt!"
Thái Dương Thần nhỏ cười nói ba tốt.

Sau đó đưa ra thông báo:
"Khai tiệc!"
Ngay sau đó, một nhóm người đẹp gợi cảm lướt ra từ hai phía và bắt đầu khiêu vũ uyển chuyển ở chính giữa cung điện.
Cả cung điện bỗng chìm trong tiếng cười.


Trong khi thưởng thức điệu nhảy, mọi người đều lần lượt chúc rượu vị Thái Dương Thần nhỏ, người đã xuống khỏi ghế chủ vị và ngồi vào bàn chính, cùng với Chiến Thần, ba vị trưởng lão đến từ giáo phái chính, còn có phó giáo chủ giáo phái chi nhánh cùng những người quyền lực khác.
Vào đúng lúc này, Cổ Vương Assam, dẫn một người phụ nữ đeo mặt nạ, dáng người rất đẹp đến với Thái Dương Thần nhỏ, mỉm cười nói: "Thái Dương Thần nhỏ, đây là mỹ nhân mà tôi muốn tặng cho ngài, ngài xem có cần..."
Thái Dương Thần nhỏ nghe vậy, lập tức quay đầu lại, đôi mắt giống như đại bàng nhìn người phụ nữ đeo mặt nạ từ trên xuống dưới, nếu dựa theo hình dáng cơ thể thì anh ta càng nhìn càng hài lòng.
Nhưng ngay sau đó anh ta ho khan hai tiếng, thu hồi ánh mắt nhỏ mọn của mình và khiển trách: "Assam, bây giờ tôi đã là giáo chủ rồi, thì phải dẫn đầu làm gương.

Sao ông lại còn tặng cái này cho tôi?"
"Xin lỗi Thái Dương Thần nhỏ, lỗi là lỗi của tôi."
Cổ Vương làm sao có thể không hiểu rõ suy nghĩ của Thái Dương Thần nhỏ, biết trong lòng anh ta rất vui vẻ, nhưng hiện tại thân phận đã khác nên mới cố ý nói như vậy để lấy lại thể diện.
"Được rồi, được rồi."
Thái Dương Thần nhỏ nói: "Niệm tình ông cũng trung thành với giáo chủ đây, giáo chủ đây sẽ không trách tội ông, lần sau không được làm thế nữa."
“Vâng, vâng.” Cổ Vương liên tục gật đầu.
Sau đó Thái Dương Thần nhỏ mới dịu lại, nhẹ giọng nói: "Cởi bỏ mặt nạ đi, thần bí như vậy làm gì."
"Vâng, Thái Dương Thần nhỏ."
Cổ Vương cười toe toét rồi tháo mặt nạ của người phụ nữ xuống.
Mọi người đột nhiên náo động!
"Trời ạ! Đây không phải là Thẩm An Kỳ, con gái của Thẩm Tông Hoa sao?"
"Tôi còn nghĩ thân hình cô gái này lại đẹp như vậy, hóa ra cô ấy lại là mỹ nhân số 1 Đông Nam Á, Thẩm An Kỳ, thảo nào lại như vậy!"
"Cổ Vương đúng là có tài mà, ngay cả Thẩm An Kỳ cũng có thể lấy làm quà cho Thái Dương Thần nhỏ, thật khiến người ta ngưỡng mộ!"
Nhưng ngay sau đó, một vị cao thủ cúi đầu chạy đến bên cạnh Cổ Vương, nói với vẻ bối rối: "Cổ Vương này, ông có bị điên không? Thẩm An Kỳ là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, ông lại tặng cô ta cho Thái Dương Thần nhỏ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Diệp Bắc Minh sẽ sớm đến Đông Nam Á mà đuổi giết!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.