Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 426: Lũ Sâu Bọ Liều Lĩnh Táo Tợn





Lúc này, Thiên Hà Kiếm Tiên và các tu sĩ khác, cũng như những người theo dõi của Diệp Thiên đều đã bước ra khỏi linh đường và xuất hiện ở bên ngoài.
Ngay đến Tần Liên Tâm cũng vừa bế Đóa Đóa vừa dắt theo hai cậu con trai, xuất hiện bên ngoài linh đường.
Hôm nay là ngày khóc tang cho Diệp Thiên, ai cũng đau buồn, thé mà những người này lại đang cười, còn cười rất vui vẻ, làm sao cô có thể không khó chịu? Làm sao có thể không tức giận?
Hơn nữa, nếu không có những người coi Diệp Thiên là kẻ thù vì lợi ích này, thì liệu Diệp Thiên có gây hấn với họ, liệu có chết bởi một quả bom nhiệt hạch hay không?
Cô ghét Hoa Kỳ, nhưng càng ghét những tên thủ phạm đầu sỏ này hơn.
Vì vậy cho nên cô muốn thấy những kẻ này phải chết!
Dùng tính mạng của những người này để tỏ cúng tế Diệp Thiên!
“Ha ha ha!”
Nhìn thấy một đám người thì mặc áo xô, người thì đeo khăn trắng trên đầu, người thì buộc khăn trắng trên cánh tay, tất cả đều đang tỏ ra đau buồn giận dữ, đám người Thần giáo Thái Dương và Tiên Minh lại phá lên cười.
Cùng lúc đó, mấy chiếc máy bay không người lái cũng bay là đà trên bầu trời nhà họ Tần.
Giang Hải là căn cứ địa của Diệp Bắc Minh và là nơi Huyền Kiếm Tông tọa lạc, ở đây thường xuyên xảy ra những cuộc chiến tranh chấn động thế giới, vì vậy nên Ủy ban võ thuật quốc tế đã thành lập văn phòng tại đây, khi hay tin tàn dư của Thần giáo Thái Dương và Tiên Minh đã đến nhà họ Tần., văn phòng đã ngay lập tức kích hoạt máy bay không người lái và bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Có hàng trăm triệu người đang xem truyền hình trực tiếp cảnh tượng này và ngay lập tức đã làm dấy lên sự bất bình và phẫn nộ của rất nhiều người.
“Tàn dư của Thần giáo Thái Dương và Tiên Minh quá quắt thật! Người ta đang tổ chức lễ tang mà họ lại sốt sắng đuổi giết đến tận cửa, còn cười nói vui vẻ thế kia.

Bọn họ thật là vô nhân tính!”
“Những người này quá ác độc! Muốn ra tay là ra tay.


Sao lại cười vui vẻ như vậy? Có nghi đến cảm xúc của người khác không?”
“Thật sự quá đáng, không thể chờ tang lễ xong xuôi rồi mới ra tay à? Nói gì đi chăng nữa thì Diệp Bắc Minh cũng là anh hùng của cả một thế hệ, tốt xấu thế nào cũng để cho người ta được mồ yên mả đẹp, cho người ta được yên nghỉ chứ.”
“...”
Những người ủng hộ Diệp Bắc Minh nghiến răng tức giận và đăng những lời chửi bới trên diễn đàn Võ thuật Quốc tế trong lúc xem chương trình truyền hình trực tiếp.
Tuy nhiên, một số lượng lớn những người ủng hộ Thần giáo Thái Dương đã phản đáp lại bằng những tràng cười lớn, khiến cho những người ủng hộ Diệp Bắc Minh tức nổ phổi.
“Diệp Thần Quân ở trên trời có linh thiêng sẽ không tha thứ cho lũ cặn bã chúng mày đâu!” Kiếm Tôn bị những tràng cười liên tiếp chọc tức.

Chỉ tay chửi bới cả hơn trăm người kia.
“Ha ha!”
Lại thêm một tràng cười lớn nữa.
“Lại còn Diệp Bắc Minh ở trên trời có linh thiêng, vụ nổ lớn như vậy, anh ta đã hồn siêu phách lạc rồi ngay đến làm một hồn ma còn không nổi thì ở đâu ra trên trời có linh thiêng nữa.”
"Đúng vậy, chỉ có đám ngu đốt chúng mày, đứa nào đứa nấy vẫn đang khóc mếu làm tang lễ cho Diệp Bắc Minh, một kẻ đã chết còn không được làm hồn ma, làm tang lễ cho nó có tác dụng quái gì!”
“Theo tôi thấy, nếu đã dựng linh đường lên rồi thì hãy cứ để cho họ dùng đi, đỡ lãng phí bao nhiêu vòng hoa, câu đối với vải trắng.”
Một nhóm tàn dư của Tiên Minh cười khoái trá.
“Ha ha!”
Tiếp đó, chúng lại cười như điên dại, điệu bộ chọc người ta tức chết thì không cần đến mạng.

“Chết tiệt! Đáng ghét quá!”
Những người ở dưới nghiến răng nghiến lợi căm tức.

Họ siết chặt nắm đấm, nếu không có phó giáo chủ của Thần giáo Thái Dương, thì mấy tu sĩ kim đan thật sự muốn xông lên giết sạch bọn chúng.
“Lũ xấu xa.

Tôi phải giết các người để trả thù cho cha tôi!” Đóa Đóa phồng mũi lên, quát: “Bé sâu nhỏ, cắn chết chúng đi!”
Xẹt!
Đóa Đóa vừa dứt lời, Kim Tàm Cổ biến thành một luồng sáng vàng từ trên lưng Bạch Hổ nhảy vọt ra.
“Á!”
Ngay lập tức, một tu sĩ cấp trưởng lão đã bị cắn vào cổ, hét lên một tiếng thất thanh.

Vô thức lấy tay vỗ vào vết cắn.
Nhưng Kim Tàm Cổ như thể có linh hồn, bị trưởng lão đập thì chìm vào trong cơ thể của ông ta và bắt đầu phá hủy nội tạng.
“Á!”
Vị trưởng lão kia đau đớn ngã xuống đất lăn lộn.

“Thứ dơ bẩn chướng mắt!”
Phong Thần cảm thấy rất xấu hổ khi trưởng lão kia bị một đứa trẻ làm cho chết đi sống lại, phất tay áo xuống, lập tức có một cơn lốc xoáy xuất hiện và xé nát trưởng lão thành từng mảnh vụn.
Xoẹt!
Kim Tàm Cổ sợ hãi, vội vàng vọt trở lại, đáp xuống đầu Bạch Hổ, chớp mắt nhìn Đóa Đóa, ra vẻ ta đây đã tranh thủ lúc người khác không phòng bị ngấm ngầm giết được một tên, giờ chúng đã chuẩn bị xong, con bọ nhỏ là ta đây không phải đối thủ của bọn chúng, không thể đi được nữa.
Đóa Đóa với thể chất thất khiếu linh lung tâm, có thể lắng nghe tiếng lòng của vạn vật, nên gật đầu với Kim Tàm Cổ.
Đúng lúc này, một vị trưởng lão cùng môn phái với vị trưởng lão đã chết giận dữ nói: “Con súc vật ranh kia! Thần giáo Thái Dương đã lên tiếng, mày và mẹ của mày cùng hai thằng anh của mày sẽ bị bắt về Thần giáo Thái Dương, Thái Dương Thần vĩ đại sẽ dùng máu của chúng mày để cúng tế các vị Hỏa Thần!”
“Ông nghĩ ngợi nhiều quá rồi.

Chúng tôi chuẩn bị dùng máu của các ông để cúng tế Diệp Thần Quân đây!” Kiếm Tôn tức giận chỉ tay vào vị trưởng lão.
“Ha ha!”
Đám người kia lại phá lên cười.
“Trường Huyền Đạo, chỉ dựa vào đám các ông mà cũng đòi giết chúng tôi?” Huyền Nguyên Tông Lão tổ cười mỉa mai, chỉ vào Phong Thần và nói: “Có biết vị này là ai không? Không biết cũng không hề gì, tôi sẽ giới thiệu cho các người biết.

Tất cả vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây, đừng để đế cuối cùng lại không biết mình đã chết trên tay ai cả.
“Vị này là Phong Thần, phó giáo chủ của Thần giáo Thái Dương, một cường giả siêu cấp SS, có sức mạnh nằm giữa Kim Đan đại thành và Kim Đan đỉnh phong, trước đây từng chiến đấu với Phù Vương, và Phù Vương chỉ kịp tung ra một cú đấm đã bị Phong Thần đánh bại.”
Nói đến đây, ông ta liếc nhìn những người bên dưới với vẻ đắc thắng, vênh mặt nói: “Ngay cả Phù Vương cũng không thể chịu được cú đấm của Phong Thần.

Cho dù cả Đan Vương và Kiếm Tôn cả hai người các ông cùng xông lên thì Phong Thần cũng có thể làm nổ tung kim đan của các ông trong vòng ba cú đánh.

Còn những kẻ khác, không cần Phong Thần phải ra tay, chúng tôi sẽ giết hết thảy!”

Những người bên dưới im lặng ngưỡng mộ.
Những người đang xem chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Thực lực chênh lệch nhau xa quá, có vẻ như những người đi theo Diệp Bắc Minh sắp bị bao vây và xóa sổ mất rồi!”
“Thương thay cho vợ và ba đứa con của Diệp Bắc Minh sắp bị bắt để cúng tế với Chiến Thần của họ.

Quả là đáng tiếc, tôi từng thấy con gái của Diệp Bắc Minh tại Đại Hội Tiên Minh.

Thật là một cô bé đáng yêu biết mấy, ôi!”
“Nếu như Diệp Bắc Minh ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy đám người đi theo mình không thể bảo vệ được vợ con mình, thì có lẽ linh hồn anh ta cũng tức chết mất nhỉ?”
“...”
Tổng quản Giang Sơn xem truyền hình trực tiếp, đập bàn căm phẫn, quát mắng: “Đám cầm thú này đúng là táng tận lương tâm, một đứa bé hai tuổi rưỡi cũng không tha.

Mẹ kiếp, tôi muốn xin phóng mấy chiếc tên lửa Đông Phong tới đó tiễn tất cả bọn chúng lên cùng đồng chí Diệp Thiên!”
Tức giận thì tức giận, nhưng ông ta cũng biết chuyện này là không thể, Giang Hải có đến bảy tám triệu người, ông ta có dám nộp đơn cũng sẽ không được phê duyệt.
Lúc này, Phong Thần đã bước đi giữa không trung và cất tiếng nói: “Các người muốn đấu với tôi để được chết trong vinh quang, hay là muốn co đầu rụt cổ lại như con rùa rồi bị tôi đập chết?”
Tất cả mọi người đều không dám hé răng.
Đúng lúc này, một giọng nói nghe như tiếng chuông đại hồng đột ngột cất lên vang vọng bên tai tất cả mọi người.
“Một lũ sâu bọ liều lĩnh táo tợn, thật sự coi lão đây như không khí, xem ra lão đây không giết đám chúng bay thì chúng bay sẽ không biết trời cao đất dày thế nào.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.