“Có thật không vậy? Diệp Bắc Minh vừa từ cõi chết trở về?”
“Thằng nhóc này điên rồi, Diệp Bắc Minh đã qua đời được nửa năm, sao có thể trở về được?”
"Không chừng là điên mất rồi, đấy là hai mươi lăm phát đạn đó, cho dù Diệp Bắc Minh có là thần tiên được phái xuống Trái Đất thì cũng không thể sống sót sau cuộc khủng bố kinh hoàng như vậy được đâu."
“…”
Tất cả bình luận đều bảo rằng không thể tin được.
Nhưng phía diễn đàn võ đạo của chính phủ thì cực kì tin tưởng cái tin tức này, đầu tiên là phải thông báo cho văn phòng ở Giang Hải đã.
Rất nhanh sau đó, văn phòng ở Giang Hải đã cử người đi phi cơ đến để tìm hiểu, phát hiện được có người đang đứng dưới vùng trời nhà họ Tần, hơn nữa nếu để ý kĩ phong thái và dáng vẻ thì hình như đúng thật là Diệp Bắc Minh.
Và thế là, bắt đầu chương trình truyền hình trực tiếp.
Cả thế giới cũng vì điều này mà chấn động.
"Trời ạ! Thực đúng là Diệp Bắc Minh rồi.
Vậy mà anh ta lại không chết, còn sống sót trở về."
"Diệp Bắc Minh thật là quá kiên cường, bị hai mươi lăm phát đạn bắn trúng nhưng vẫn không chết, cơ thể cậu ta cũng quá mạnh mẽ rồi."
"Ôi lạy Chúa tôi! Tôi không thể tin rằng Diệp Bắc Minh có thể sống sót trở về.
Làm thế nào mà anh ta có thể sống sót sau một vụ nổ hạt nhân kinh hoàng như vậy?"
“…”
Hàng trăm triệu người theo dõi buổi truyền hình trực tiếp đều bàng hoàng, như đang nằm mơ và không thể tin đó là sự thật.
Ngay sau đó, tin tức Diệp Bắc Minh toàn mạng trở về được lan truyền khắp thế giới, vô vàn người đổ về xem phát sóng trực tiếp, số lượng người xem chương trình phát sóng trực tiếp tăng lên hàng trăm nghìn mỗi giây, gần như cả thế giới đều đang sôi sục.
“Tôi không tin là Diệp Bắc Minh vẫn còn sống.
Có đánh chết tôi tôi cũng không tin.”
Đối với những người không trông mong Diệp Bắc Minh còn sống thì đã hét lên rằng không tin khi biết chuyện này, lúc xem truyền hình trực tiếp, tất cả đều choáng váng, có người đang cầm điện thoại bỗng ngã lăn ra đất.
“Gì cơ? Diệp Bắc Minh không chết, còn sống sót trở về?”
Tô Nguyên An biết được chuyện này, sắc mặt ông ta thay đổi nhanh đến chóng mặt, vừa mới nhìn thấy chương trình truyền hình trực tiếp đã đứng hình như một pho tượng.
Khuôn mặt hoảng sợ như người sắp chết đến nơi.
Cùng lúc đó, hầu như tất cả những người coi Diệp Thần là kẻ thù cũng nhận được tin tức từ chương trình truyền hình trực tiếp, tất cả đều kinh ngạc đến đứng hình.
Ngay cả những người ở Đế quốc Mỹ cũng hóa đá sau khi biết chuyện này.
Tin tức này thực sự khiến cả thế giới phải kinh ngạc! Thật là chấn động! Thật là khó tin!
Chính vì vậy, nhiều người nghĩ rằng họ đang mơ, một số người tự tát mình, nhưng cái đau truyền đến cho họ một cảm giác rằng đây không phải là một giấc mơ, mà là một thực tế phũ phàng.
“Thế giới này lại chẳng được yên ổn rồi.”
Có rất nhiều người đều thở dài ngao ngán như vậy.
Lúc này, sau khi tiếp xúc với người thân, họ hàng, ánh mắt Diệp Thần bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt tựa chim ưng đang nhìn đám người Phù Vương.
Bị Diệp Thần nhìn bằng ánh mắt đó, Phù Vương và những người khác đều sợ đến rùng mình, cổ họng như bốc cháy, miệng khô khốc.
Một cảm giác sợ hãi to lớn không biết từ đâu kéo đến.
“Cậu, cậu… sao vẫn chưa chết?” Thái Dương Thần run run giọng hỏi, toàn bộ núi thánh bị san bằng, ngay cả cánh cổng cũng bị nổ tung, ông không thể tin được Diệp Thần đang đứng ngay trước mặt mình, trải qua một trận thảm họa như thế mà cậu ta vẫn sống sót.
“Trên Trái Đất này, e là không có người nào có thể giết chết được tôi.” Diệp Thần thản nhiên nói.
“Thật là ngông cuồng!”
Hai vị trưởng lão của Huyết Vân Tông đột nhiên biểu hiện sự không vui, vị ngũ trưởng lão lạnh lùng nói: "Đây là ai, tại sao lại lớn tiếng như vậy?"
"Thưa Ngũ trưởng lão, cậu ta tên là Diệp Bắc Minh, sở hữu sức mạnh phi thường, Khâu Vũ Minh của chúng ta là bị cậu ta đánh cho không thấy đường về, phải phiêu bạt đến Côn Lôn Hư, nửa năm trước cậu ta bị vũ khí công nghệ cấp cao của trần gian bắn trúng.
Tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta đã chết, không nghĩ rằng cậu ta không những không chết mà còn đi dọa người thế này.
Hai vị trưởng lão nên cẩn trọng một chút." Phù Vương vội vàng nói.
Thực ra là hắn thấy hai vị trưởng lão đang không được vui vẻ nên cố ý đổ thêm dầu vào lửa để chọc giận hai người này, khiến cho hai vị này tức giận lên xem họ có giết chết Diệp Bắc Minh hay không.
Qủa nhiên là hắn đã đạt được âm mưu của mình.
“Hừ.”
Chỉ thấy Ngũ trưởng lão nghe thấy thế thì hừ lạnh khinh thường: "Các người, ngay cả cấp bậc kim đan cũng không đạt tới.
Căn bản là không gọi được kim đan, còn không bằng các tu sĩ Côn Luân Hư Tiên Thiên Cảnh chúng ta."
Nói đến đây, Ngũ trưởng lão cẩn trọng quan sát Diệp Thần, rồi nói tiếp: "Cậu ta cũng không phải là kim đan mà có thể đánh các người thành như đám chó mất chủ, có thể thấy rằng cậu ta đúng thật là đã tu luyện theo môn phái Côn Lôn Hư chính thống.
Nơi tu luyện là ở xung quanh đỉnh Tiên Thiên Cảnh."
"Việc tu luyện của cậu ta quả thực khiến người khác khiếp sợ, nhưng ở trước mặt hai tu sĩ kim đan đã có chút thành tựu bình thường như chúng ta, cậu ta cũng chẳng khác gì con kiến hôi, trong nháy mắt là có thể giết chết ngay."
“Đúng là như thế!”
Phù Vương và Khâu Vũ Minh gật đầu lia lịa như giã tỏi.
Kế đó, Khâu Vũ Minh chỉ tay về phía Diệp Thần, nói: "Diệp Bắc Minh, cậu đã từng đến Côn Lôn Hư đúng không?"
"Không có." Diệp Thần lắc đầu.
"Ha ha!" Khâu Vũ Minh cười nói: "Xem ra cậu cũng chưa từng thấy cảnh đời của người dân địa phương, cũng chưa từng đến Côn Lôn Hư, cậu căn bản chưa hề biết tu sĩ Côn Lôn Hư rất lợi hại."
"Để tôi nói cho cậu biết, tôi là tu sĩ giai đoạn nhập môn ở cảnh giới kim đan, tôi được coi là mười tu sĩ hàng đầu ở trần gian, nhưng sau khi đi đến Côn Lôn Hư tôi mới phát hiện ngay cả đại tu sĩ Tiên Thiên Cảnh của Côn Lôn Hư mình cũng không bằng.
Hơn nữa, ở Côn Lôn Hư, đại tu sĩ Tiên Thiên Cảnh thành công có ít nhất mười triệu người."
"Ở trần gian này, Diệp Bắc Minh cậu thực sự quá ngông cuồng, nhưng khi đến Côn Lôn Hư cậu sẽ nhận thấy, cậu thực sự còn không bằng một con chó."
Nói đến đây, anh ta chỉ vào hai vị trưởng lão của Huyết Vân Tông và giả vờ nói: "Kim đan Thần Quân dưới trần gian.
Chỉ cần một phát là có thể đánh bay một nghìn tên như ta và Phù Vương, bây giờ có hai vị kim đan như thế đứng trước mặt cậu, nhân tiện đây tôi muốn hỏi cậu có cảm thấy sợ không?"
Lời nói này vừa được cất lên, tất cả những người trong nhà họ Tần đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Một phát là có thể đánh một nghìn tên như Phù Vương á?
Hai người thì chẳng phải sẽ đánh bại cả hai nghìn tên như Phù Vương sao?
Tuy rằng thực lực của Diệp Thần rất mạnh, nhưng khi đại náo đại hội Tiên Minh, hắn ta có thể uống một bình bằng phần của tám vị có cấp bậc cao hơn cả Phù Vương.
Đối mặt với hai vị thần kinh khủng như vậy, Diệp Thần có khả năng chiến thắng sao?
Trong chốc lát, những người vốn dĩ vui mừng vì Diệp Thần trở về, lại lo lắng cho tình hình của Diệp Thần lúc này.
Dù sao thì hai vị Kim Đan Thần Quân mà cậu ta phải đối mặt cũng quá là kinh khủng.
Nhưng thật không ngờ là Diệp Thần lại cười lạnh rồi nói: "Cũng là kim đan cõi trần gian, mà ngay cả đồ cặn bã nguyên anh còn không với đến được, còn không biết xấu hổ mà đứng trước mặt tôi khoe khoang, các người không cảm thấy tự nhục à?"
“Cái gì!”
Khi hai vị trưởng lão của Huyết Vân Tông nghe được mấy lời nói của Diệp Thần, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên sắc lạnh, tự nhiên trong lồng ngực họ xuất hiện một sự tức giận vô cùng to lớn, dội thẳng lên đỉnh đầu.
"Nhãi ranh, cậu dám chửi tôi và ngũ trưởng lão là rắc rưởi, nếu hôm nay ta không bóp chết cậu thì ta không phải là Trường Huyền Đạo."
Dứt lời, Cửu trưởng lão của Huyết Vân Tông Trường Huyền Đạo bước lên một bước, sử dụng Lục trượng pháp thân, trong chớp mắt, toàn thân cao hơn hai mươi mét, tựa như một tòa nhà cao tầng đang đứng trước mặt Diệp Thần.
Khi nhìn thấy điều này, những người có mặt tại đây và hàng tỷ người theo dõi buổi phát sóng trực tiếp đã bị sốc!
Ở đại hội Tiên Minh, đám người Phù Vương xuất chiêu Tam trượng pháp thân đã cao hơn mười mét, khiến cả thế giới đều kinh hãi rồi, chỉ cảm thấy bọn họ hệt như những gã khổng lồ thời cổ đại.
Còn bây giờ?
Tam trượng pháp thân, cao hơn hai mươi mét.
Đây quả thực là người khổng lồ thời tiền sử rồi!
Đang lúc mọi người còn khiếp sợ, bàn tay to bằng một gian phòng của Trương Huyền Đạo đã bắt được Diệp Thần, còn không quên lạnh lùng hăm dọa: "Con kiến hôi rác rưởi, mau đi chết đi."