Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 457: Đóa Đóa Đáng Thương





Lúc này, ở trong Tuyết Thần Tông, Tần Liên Tâm đang khóc đến chết đi sống lại.

Con gái bảo bối bị bắt giữ, chồng thì không biết tung tích, điều này đối với cô mà nói như trời sập xuống vậy.
"Liên Tâm, theo lý mà nói thì mấy chú bác bọn họ đã đi tìm Diệp Thiên rồi.

Diệp Thiên nếu có chuyện không hay xảy ra thì người kia nhất định sẽ đến giết cả Tuyết Thần Tông.

Nếu chúng đã không quay lại giết thì rõ ràng Diệp Thiên vẫn còn sống.

Cháu cứ bình tĩnh trước đã, có sóng to gió lớn nào mà Diệp Thiên chưa trải qua chứ, nó nhất định sẽ bình an trở về.

Còn nếu Đóa Đóa đã bị bắt đi, đợi Diệp Thiên trở về nó nhất định sẽ có cách đem Đóa Đóa về."
Tần Chí Thành ở bên cạnh khuyên bảo và an ủi cô.
Nhưng tiếng khóc của Tần Liên Tâm căn bản là không dừng lại được.
Con gái mới ba tuổi, chưa bao giờ rời khỏi ba, cô không dám tưởng tượng, Đóa Đóa bị người xấu bắt đi nhốt vào trong phòng tối sẽ khóc đến như nào nữa.
Đặc biệt là khi nghĩ đến năm đó chính mình bị Huyền Minh Tông bắt đi, nhốt vào phòng củi, ngay cả nước cũng không được uống, cô chỉ nghĩ đến điều đó là thấy vô cùng sợ hãi.
Nếu những người đó cũng đối xử với Đóa Đóa như vậy, Đóa Đóa còn nhỏ thế, cô nên làm gì bây giờ?
Từ sau khi Đóa Đóa ra đời, có thể nói là nuông chiều từ bé, chưa bao giờ nếm trải khổ cực, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng không có ba mẹ ở bên cạnh Đóa Đóa chịu đựng cực khổ như thế nào.

Đương nhiên, điều mà cô thật sự sợ hãi đó là vĩnh viễn mất đi đứa con gái lanh lợi dễ thương quý báu này.
"Huhu, ba ơi, ba về nhanh lên, Đóa Đóa bị người xấu bắt đi rồi, ba nhanh đi cứu Đóa Đóa về đi..."
Bảo Bảo với Lạc Lạc cũng khóc oa oa, em gái bị bắt đi, hai đứa trẻ này đều rất buồn.
Ba của Diệp Thiên đợi người trở về cũng sốt ruột đến rơi cả nước mắt.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang đến một cuộc nói chuyện xôn xao.
"Về rồi! Tông chủ đắc thắng trở về rồi!"
"Tốt quá rồi! Tông chủ cuối cùng cũng đã trở lại!"
"Không biết tông chủ có đánh chết cái tên xấu xa kia không!"
"..."
"Vợ, con!"
Đúng lúc này Diệp Thiên xông vào.
Trên đường trở về, trưởng lão và Thẩm An Kỳ đã nói với hắn Đóa Đóa bị bắt giữ, Bảo Bảo và Lạc Lạc bị thương một chút uống viên linh đan xong là không cần lo lắng gì nữa.

Nhưng Tần Liên Tâm khóc vô cùng đau lòng.
"Diệp Thiên! Hu hu..."
Lúc nhìn thấy Diệp Thiên trở về, Tần Liên Tâm càng khóc to hơn, lao vào lòng Diệp Thiên, gào khóc: "Con gái yêu quý của chúng ta bị bắt rồi, nó mới có ba tuổi, em sợ bọn họ đánh nó, không cho nó ăn cơm thì nó phải làm sao, Diệp Thiên, hu hu...."
Con gái là trái tim và linh hồn của ba mẹ.

Huống chi Đóa Đóa lại vừa lanh lợi vừa hiểu chuyện, ai gặp cũng yêu thích, cô bé đột nhiên bị bắt đi, Tần Liên Tâm sao có thể không lo lắng đau lòng được.
"Vợ à, trước mắt em đừng kích động, nghe anh nói đã." Diệp Thiên ôm Tần Liên Tâm rất chặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô.
Tiếng khóc của Tần Liên Tâm dần dần nhỏ đi, sau đó hắn lau nước mắt cho cô, an ủi: "Sở dĩ Đóa Đóa bị bắt là bởi vì nó có trái tim Thất khiếu linh lung, mà trái tim Thất khiếu linh lung có rất nhiều công hiệu, chỉ cần Thần Huyền Tông bọn họ không ngu ngốc thì sẽ không ngược đãi Đóa Đóa, mà sẽ nuôi con bé đến bảy tuổi, khi đó trái tim Thất khiếu linh lung có phẩm chất tốt nhất, mà Đóa Đóa hiện tại mới ba tuổi.

Vì thế nên anh có rất nhiều thời gian để đi cứu Đóa Đóa."
“Thật vậy à?" Tần Liên Tâm nghe Diệp Thiên nói xong thì an tâm hơn ban đầu rất nhiều.
"Sao anh có thể lừa vợ anh được chứ." Diệp Thiên cho cô một ánh mắt yên tâm.
Trên thực tế chính Diệp Thiên cũng sợ hãi, nhỡ đâu Thần Huyền Tông bọn họ là một đám ngốc nghếch, biết Đóa Đóa là thất khiếu linh lung, không đợi đến lúc con bé bảy tuổi mới dùng mà bắt về là đem đi luyện linh đan luôn vậy thì Đóa Đóa coi như tiêu rồi.
Cho nên bây giờ Diệp Thiên cũng là lòng nóng như lửa đốt, nhưng vì là trụ cột của gia đình nên hắn không thể làm lộn xộn mọi chuyện, nếu không tất cả những người yêu thương Đóa Đóa đều sốt ruột đến chết mất.
"Vậy có phải anh muốn đi Côn Luân mà cứu Đóa Đóa không?" Tần Liên Tâm hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: "Đóa Đóa là con của chúng ta, anh nhất định phải đi cứu, nhưng không biết lần này phải đi bao lâu, anh phải suy nghĩ kế sách thật tốt rồi mới đi."
Hắn sợ rằng một khi đi rồi là rất lâu mới về, ngộ nhỡ có người đột kích, tất cả mọi người của Tuyết Thần Tông đều sẽ gặp tai họa lớn.
Dù hắn không suy nghĩ cho người khác, nhưng vẫn phải suy nghĩ cho ba mẹ, vợ và các con chứ?
Vì đang lo lắng cho an nguy của Đóa Đóa, Diệp Thiên cũng không nói thêm gì nữa, đi thẳng về phòng rồi khóa cửa chặt lại, tiếp tục bày binh bố trận trên bàn ngọc.
Hắn phải nhanh chóng hoàn thành đại trận, nhanh chóng đi Côn Luân cứu Đóa Đóa.

....
Sáng sớm hôm sau, Thần Huyền Tông, trong đại điện của tông chủ.
Mọi người đang bàn bạc xem có cần đi tìm kiếm tung tích của Bát trưởng lão hay không.
Vừa đúng lúc này.
"Báo!"
Có đệ tử chạy vội vào trong.
"Khởi bẩm tông chủ, Bát trưởng lão đã trở lại, còn mang về một đứa trẻ con.”
Phù!
Tông chủ cùng mấy trưởng lão của Thần Huyền Tông đều thở phào một hơi.
"Ha ha!"
Không bao lâu, một trận cười to vang đến đại điện của tông chủ, rõ ràng là Bát trưởng lão ôm Đóa Đóa đi đến.
"Bỏ tôi ra, cái ông già này bỏ tôi ra.

Tôi phải về với ba mẹ tôi, nếu không ba mẹ sẽ đi khắp nơi tìm tôi mất..."
Đóa Đóa không thể nào mà giãy giụa được, một tay ôm Bạch Hổ, một tay tát vào mặt Bát trưởng lão.
Bát trưởng lão không giận mà ngược lại còn cười ha ha: "Bảo bối nhỏ, ba của cháu đã bị đánh chết rồi.

Mẹ cháu có khi cũng chết rồi, sau này cháu cứ sống ở đây, ông sẽ cho cháu nhiều đồ ăn thật ngon."
“Ba mẹ ông chết rồi thì có!" Đóa Đóa rất tức giận: "Ai muốn đồ ăn ngon của ông chứ.

Tôi muốn về ăn canh gà mẹ nấu.

Ông mau thả tôi ra đi."
"Ha ha, còn lâu ông mới thả bảo bối nhỏ nhà cháu ra." Bát trưởng lão cười ha ha.

"Đây là..." Trưởng lão cùng nhóm thần tướng vẻ mặt mông lung nhìn Bát trưởng lão, không biết có phải là ông ta bị ngố rồi không, sao lại đùa giỡn với một đứa trẻ con như vậy.
"Khụ khụ!"
Mặt mày Tông chủ càng nhăn nhó, không mấy vui vẻ nói: "Bát trưởng lão, đây là đại điện của tông chủ, làm sao lại bế trẻ con vào đây.

Vui đùa ầm ĩ hết cả còn ra thể thống gì nữa?"
"Tông chủ bớt giận."
Bát trưởng lão bước nhanh tiến lên, nói: "Tông chủ có điều không biết, tôi mang về cho Thần Huyền Tông chúng ta một bảo bối đó."
"Bảo bối?"
Mọi người nhíu mày.
"Đúng vậy, bảo bối!" Bát trưởng lão đắc ý: "Đây là con gái của Diệp Bắc Minh, nó có một trái tim Thất khiếu linh lung, tôi vừa phát hiện là bắt nó đi luôn, ngựa chạy không ngừng nghỉ quay về đây."
"Cái gì! Trái tim Thất khiếu linh lung?"
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Đóa Đóa.
Tông chủ càng ngồi không yên, từ ngai vàng bay xa mười mét đến bên cạnh Bát trưởng lão, lập tức giành lấy Đóa Đóa từ trong lòng ông ta giơ lên trước mặt, nhìn từ vị trí trái tim con bé nhìn lên.
"A! Ông già xấu xa này! Ông làm đau tôi rồi."
Hai cánh tay nhỏ bé của Đóa Đóa bị nắm đau, con bé tức giận đá hai chân lên mặt tông chủ.
"Ha ha! Ha ha ha!"
Tông chủ không hề tức giận một tý nào, ngược lại mừng rỡ như điên: "Trái tim Thất khiếu linh lung! Thật sự là trái tim Thất khiếu linh lung! Thật tốt quá! Có con bé rồi! Chúng ta có thể luyện thánh anh đan rồi! Có thánh anh đan, Thần Huyền Tông chúng ta ít nhất có thể có nhiều hơn sáu vị Nguyên Anh Chân Quân! Đến lúc đó có thể vượt qua được Thiên Đạo, trở thành môn phái mạnh nhất ở Côn Luân!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.