Lúc này, Thần Huyền Tông, đại trưởng lão ở bên trong học viên.
Súc sinh, nếu ngươi không ngoan ngoãn chấp nhận ta thuần hóa thì ta sẽ thịt ngươi làm đồ nhắm! Đại trưởng lão cầm cây roi chỉ vào Bạch Hổ đang nằm trên đất, khắp thân đều là những vết thương.
Ông ta rất tức giận, cái đồ súc sinh này.
Nó rất ngoan cố cứng đầu, sống chế thế nào cũng không chịu thuần hóa, nhưng cũng không có cách nào để cho điều khiển nhận thức của nó, biến nó thành con rối.
Chỉ là ông ta không biết, nhận thức của Bạch Hổ chỉ biết tiếp nhận với Đóa Đóa và Diệp Thiên, ngoài Diệp Thiên và Đóa Đóa ra thì không ai có thể chi phối Bạch Hổ được.
gào!
Bạch Hổ gào rống lên.
con mẹ nó!
Lửa giận của đại trưởng lão bốc lên, vung roi ra vụt Bạch Hổ một trận mạnh mẽ làm Bạch hổ gào rống lên bi thảm nhưng không thể thoát khỏi con mưa roi của ông ta.
Ngay lúc này bỗng vang lên một giọng nói.
Đại trưởng lão, việc gì phải nổi nóng với một con hổ?
Đại trưởng lão quay lại nhìn người vừa nói.
Sau đó dừng tay vụt Bạch Hổ, vẻ mặt cười cười nói: Thần nữ Thần Diệp Hy, sao hôm nay lại rảnh rỗi ta chỗ ta chơi.
Thần Diệp Hy chắp tay ra sau lưng nói: Thật đúng là không dám giấu gì, ta ta là muốn xin con Bạch Hổ này của đại trưởng lão.
Nữ thần muốn xin con súc sinh này để làm gì? Đại trưởng lão nhíu mày hỏi.
Thần Diệp Hy khẽ cười: Chỉ là con Bạch Hổ này là con vật được cô gái nhỏ Đóa Đóa cưng sủng, ta muốn đưa nó trở về đưa lại trả Đóa Đóa, nếu không nó lại bỏ ăn bỏ uống, cứ như vậy nữa thì sẽ chết đói mất.
Bạch Hổ nghe thấy vậy thì cuống quýt lên, ánh mắt nhìn Thần Diệp Hy như muốn nói nhanh mang ta đi gặp chủ nhân nhỏ.
Đại trưởng lão không vui nói: Thần nữ cứ tu luyện cho tốt, những chuyện không nên quản thì đừng đi lo chuyện bao đồng, đứa bé kia không chết được đâu, nhịn đói mấy ngày rồi nó sẽ ăn uống trở lại thôi.
Vì sao đại trưởng lão Thần Huyền Tông không quan tâm đến chuyện Đóa Đóa có ăn uống hay không là vì bọn họ biết Đóa Đóa có thất khiếu linh lung tâm, chỉ cần có tim ở trong cơ thể thì sẽ không chết được.
Thần Diệp Hy cười gượng một tiếng: Ta nghĩ tông chủ phái người giam Đóa Đóa lại, dù sao thì cũng không phải là muốn nó bỏ ăn bỏ uống.
Hằng ngày cứ làm chuyện náo loạn khắp nơi? Còn nữa, ta thấy đại trưởng lão như không thuần phục của con Bạch Hổ này thì phải, vậy sao không đưa nó trả lại cho Đóa Đóa.
Để đứa nhỏ đó rời khỏi Thần Huyền Tông?
Đại trưởng lão suy ngẫm một lúc, cuối cùng thì vẫn gật đầu một cái.
Vậy ngươi đưa nó đi đi.
Tuy rằng ông ta không quan tâm chuyện Đóa Đóa sẽ chết đối nhưng nếu Đóa Đóa cứ náo loạn hết lên lại xuống như vậy thì cũng ảnh hưởng khá quan trọng ta khi trưởng thành, và cũng ảnh hưởng ta thất khiếu linh lung tâm.
Vì muốn giành được Nguyên Anh Chân Quân, ông ta không thể làm gì khác ngoài việc phải thỏa hiệp.
Gào!
Bạch Hổ sung sướng nhảy cẫng lên, quên đi những vết thương đau đớn trên người, thầm cảm ơn Thần Diệp Hy một trận.
Cảm ơn đại trưởng lão.
Thần Diệp Hy chắp tay, dắt Bạch Hổ đang cao hứng rời đi, cũng vui vẻ vì mình vừa làm được một chuyện tốt.
Dù sao thì cô ta cũng từng trải qua những gì Đóa Đóa đàn trải qua, có lúc sẽ có một vài trưởng lão trong phái đi ra ngoài tuần tra, khi phát hiện thấy có một bé trai hay gái nào có tố chất tốt, không thèm nói hai lời đã tự quyết đưa đi, chính lúc cô ta vừa được khoảng năm tuổi bị đưa đi như vậy nên cũng rất thấu hiểu tâm trạng của Đóa Đóa, và cố gắng hết mình để giúp đỡ cô bé.
Nhanh sau đó Thần Diệp Hy dắt Bạch Hổ đi vào phòng Đóa Đóa.
Gào!
Thấy Đóa Đóa gầy gò nằm thoi thóp trên giường, Bạch Hổ thương tiếc đau lòng rống một tiếng, nhào tới bên giường thành con mèo con chui vào ngực Đóa Đóa.
Hu hu...Bạch Hổ, mày đã trở lại, vui quá.
Đóa Đóa ôm chặt Bạch Hổ vui vẻ rơi nước mắt, thấy cả thân Bạch Hổ đều là vết thương, cô bé thương xót nói: Cái ông gì xấu xa kia đáng mày phải không Bạch Hổ, mày có thấy đau hay không?
Bạch Hổ ngọ nguậy cái đều.
Lúc này Thần Diệp Hy đi ta gần nhìn Đóa Đóa cười nói: Tỷ đã giúp muội đưa Bạch Hổ trở về, có phải bây giờ muội nên ăn cơm rồi chứ?
Đóa Đóa gật đầu nói: Vì tỷ đã giúp thì muội phải ăn chứ.
Thần Diệp Hy phụt cười một cái, sau đó bế Đóa Đóa lên: Ăn một chút là không được, mỗi bữa phải ăn thật no, nếu không Bạch Hổ của muội sẽ bị người ta đưa đi mất.
Hả? Đóa Đóa không biết nên làm gì cho đúng.
Thần Diệp Hy đặt Đóa Đóa ngồi xuống một cái ghế băng, bưng thức ăn ta trước mặt cô bé, đưa đôi đũa để vào bàn tay nhỏ của Đóa Đóa nhưng vì đã nhịn ăn ba ngày trời nên tay không cầm nổi đũa.
Để tỷ gắp cho ăn.
Thần Diệp Hy thương xót, bế Đóa Đóa ngồi trên đùi mình, xúc cho cô bé từng thìa một.
Đóa Đóa ăn thìa đầu tiên thì lại nhớ về mẹ từng đút cơm cho bé như vậy, cô bé sụt sịt nói: Tỷ, tỷ giống mẫu thân của em vậy, là hai người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này.
Thần Diệp Hy và tì nữ lại phụt cười.
Đứa bé này có cái miệng ngọt vậy.
Tì nữ cười nói.
Thần Diệp Hy không nói gì nhưng trong lòng rất vui vẻ, cô ấy tiếp tục xúc cơm đút cho Đóa Đóa.
Đóa Đóa ăn no xong, miệng ngáp ngủ, đã ba ngày không ngủ được.
Ăn no xong cô bé lại cảm thấy mệt rã cả người.
Tỷ giúp Đóa Đóa tắm rửa nhé, sau đó hãng đi ngủ có được không? Thần Diệp Hy hỏi.
Cám ơn tỷ.
Đóa Đóa gật đầu, Thần Diệp Hy đối xử với cô bé rất tốt, cô bé cảm thấy như có mẹ bên cạnh vậy, không khóc, không quấy rối, hơn nữa lại rất ngoan ngoãn vâng lời.
Một hồi làm việc tốt, tắm rửa cho Đóa Đóa, mặc cho cô bé một bộ quần áo sạch sẽ khác, Thần Diệp Hy và tì nữ mới đi lên gác xép.
Sư tỷ, hôm nay là thời gian mà Thần Huyền Tông chúng ta thu nhận đệ tử mỗi năm một lần, chúng ta đi xem thử không? Tì nữ nói.
Thần Diệp Hy gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người cùng đi ra khỏi môn phái.
Lúc này, bên ngoài của lớn Thần Huyền Tông, đoàn người đông đúc tấp nập đi ta tham gia kiểm tra đánh giá có khoảng hơn một trăm nghìn người, trải qua hai mươi viên đá đánh giá linh lực, xếp hàng thành hai mươi hàng thật dài.
Diệp Thiên cũng có mặt ở đó.
Tư Đồ, khi nào thì bắt đầu được? Diệp Thiên hỏi.
Tư Đồ Diêm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: Nhanh thôi, chắc khoảng gần hai mươi phút nữa thì bắt đầu khảo sát.
Côn Luân Hư không có đồng hồ đeo tay, đều phải nhìn bầu trời mà đoán giờ, nhìn như vậy mà chính xác gần bằng đồng hồ.
Không lâu sau, đám người náo loạn.
Đến rồi, đến rồi! Trưởng lão trong Thần Huyền Tông đi ra rồi.
Bên trong của, một ông già mặc quần áo lộng lẫy, tay chắp sau lưng, đi sau là hai trưởng lão chấp sự trong nội bộ bằng vai phải lứa.
Thu nhận đệ tử mới là chuyện do nội bộ giải quyết, những chuyện khác các trưởng lão không tham gia.
Rất nhanh sau đó, đại trưởng lão ngồi xuống ghế bành to nhất ở giữa, hai chấp sự ngồi hai bên.
Trưởng lão coi như là tổng giám đốc, một người chấp sự phụ trách kiểm tra, một người còn lại phụ trách việc ghi chép.
Lúc này, người phụ trách uống một hớp trà, đánh mắt nhìn một lượt toàn bộ người ta tham gia khảo sát nói: Quy củ như trước, vượt qua đánh giá tinh lực, vượt qua một trăm điểm sẽ được giữ lại đi vào vòng khảo sát tiếp theo, người nào có tinh lực thấp hơn một trăm sẽ bị loại ngay lập tức.
Linh lục là một ưu điểm của các tu sĩ, nếu không vượt qua được kiểm tra linh lực thì cho dù thể lục có tốt đến mấy cũng không có ích.
Cho nên phải vượt qua được kiểm tra linh lực, sau đó mới đến kiểm tra tùy ý năng lực và thể lực cũng có thể trở thành đệ tử của Thần Huyền Tông.
Bắt đầu đi.Thông báo nhanh gọn một câu, người phụ trách tuyên bố bắt đầu.
Bắt đầu khảo sát! Hàng thứ nhất kiểm tra trước! Một người chấp sự hô to.
Nhanh sau đó, từng người từng người hàng đầu tiên bước lên đá kiểm tra.
Đá kiểm tra này cũng gần giống như cân điện tử, đứng lên trên thì linh lực được bao nhiêu sẽ hiển thị ở trên, phía trước và phía sau đều nhìn thấy, thuận tiện cho người phụ trách bảo sát và những người khác quan sát.
Những người được giữa lại đứng sang một bên, những người khác có thể đi được rồi.
người chấp sự chỉ một đám người có linh lực trên một trăm linh ba điểm nói, những người còn lại đều thấp hơn một trăm điểm.
Những người đó vui sướng chạy sang một bên, những người còn lại ủ rũ đi về.
Xếp thành một hàng.
Người chấp sự hô to.
Khảo sát hàng thứ hai bắt đầu.
Tất cả bị trượt, không một ai đạt tiêu chuẩn.
Thấy chưa, biết bây giờ tham gia khảo sát Thần Huyền Tông ác nghiệt chưa?Chu Yến đứng ở một hàng khác khinh miệt nhìn Diệp Thiên nói.
Ta khuyên anh bỏ cuộc đi, tránh làm mất thời gian của những người khác.
Chu Nghiên cười lạnh nhạt.
Diệp Thiên chán không buồn đáp lại, đứng đó buôn chuyện với Tư Đồ Diêm.
Đúng là kẻ không có da mặt.
Chu Yến liếc nhìn Diệp Thiên, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác không quan tâm phản ứng của anh ta.
Xếp hàng khoảng hai giờ, cuối cùng cũng đến lúc Tư Đồ Diêm với nhóm kia.
Trong hàng Tư Đồ Diêm có Dương Thiếu Vũ, Tư Đồ Diêm kiểm tra được một trăm hai hai điểm, Dương Thiếu Vũ được một trăm hai lăm điểm, hai người đều qua kiểm tra.
Xếp thành hàng! Người chấp sự lại hô to.
Diệp Thiên đứng trong một hàng ở sân.
Đứng cạnh anh làm ta mất mặt.
Gần giống với Diệp Thiên, đứng bên tay phải Diệp Thiên và Chu Yến, chê bai trợn mắt nhìn Diệp Thiên một cái rồi đi ta chỗ kiểm tra.
Diệp Thiên bất đắc dĩ cười: Cô đứng bên cạnh tôi, ta cũng có ngại mất mặt đâu.
Anh...
Nếu không phải có trưởng lão là các chấp sự đang nhìn, cô ta muốn cho Diệp Thiên mở mang tầm mắt, nói trắng ra là tự cao tự đại khi linh lực của ta cao hơn anh.
Sau đó, Diệp Thiên và tất cả người xếp ở một hàng kia cùng ;ên kiểm tra.
Một giây sau đó, bỗng có người hét lên
Linh lực là XXX là thế nào?