Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 466: 466: Dẫn Sói Vào Phòng





"Tên quỷ háo sắc này! Anh ta đang muốn ám chỉ điều gì? "
"Tên này gan quá lớn rồi! Lại dám trêu chọc Thần Nữ!"
" Thần Nữ làm gì có con a, anh ta muốn nói là, mùi của thần nữ nặng sao? Tại sao ta không ngửi thấy mùi đó? Chẳng lẽ khoảng cách không đủ gần?"
"Ngươi muốn tìm đến cái chết phải không?" Thanh Y tức giận, lúc này nhào tới, kéo Diệp Thiên từ dưới mặt đất lên, hung hăng nói: " Nhìn lâu như vậy còn chưa đủ, còn dám trêu chọc sư tỷ ta, có tin ta cho ngươi ngã chết hay không!"
“ Không phải.

Ta thực sự ngửi thấy mùi sữa trên cơ thể cô ấy.” Diệp Thiên cực lực nói.
“ Tới đến đây đi.”
Thanh Y nhấc Diệp Thiên lên, rồi định hung hăng ném xuống, Thần Diệp Hy vội vàng nói: "Buông cậu ta xuống."
"Sư tỷ, cậu ta quá là dâm dục! Dám nói mùi trên người của tỷ..."
“Nói nhảm cái gì vậy?” Thần Diệp Hy trừng mắt nhìn Thanh Y một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi: “ Có phải cậu muốn nói, trên người ta có hơi thở của trẻ con đúng không?"
"Đúng đúng đúng." Diệp Thiên gật đầu nói: "Chính là ngửi thấy mùi hơi thở của trẻ con lưu lại, cho nên ta mới hỏi cô đã từng sinh con chưa."
Anh ta thực sự muốn biết.

Trên người Thần Diệp Hy có hơi thở của Đóa Đóa là do việc ngược đãi, hay là do việc chăm sóc mà có được, nhưng lại không tiện hỏi trực tiếp.

Cho nên mới quanh co như vậy.
“Ngươi thấy ta có giống như một người phụ nữ đã từng sinh con không?" Thần Diệp Hy cười khẽ.
"Không giống." Diệp Thiên lắc đầu: "Cho nên ta mới tò mò hơi thở của đứa nhỏ trên người ngươi đến từ đâu."
" Này!" Lúc này Thanh Y mới phản ứng lại, buông Diệp Thiên xuống, nhìn về phía Thần Diệp Hy nói: " Tên này thuộc giống chó sao, sư tỷ từng ôm trẻ con cậu ta cũng có thể ngửi ra?"

“ Bằng không, sao cậu ta có thể được Ngũ trưởng lão đặt cho là thiên tài?” Thần Diệp Hy cười cười, nhìn về phía Diệp Thiên, gật đầu nói: “ Cậu nói không sai, ta từng ôm đứa bé, chỉ là đứa bé đó không phải của ta, chỉ là ta thấy con bé đáng thương, nhớ phụ thân mẫu thân mấy ngày không ăn đã sắp chết đó rồi, cho nên ta đã mời con bé ăn một bữa cơm, nhưng con bé không cầm nổi đũa, ta liền ôm con bé, đút cho con bé ăn, mới lưu mùi hơi thở của con bé và bị cậu ngửi thấy."
Diệp Thiên nghe xong, linh hồn trong nháy mắt bị rút ra, mới biết bảo bảo Đóa Đóa của anh ta không thể rời khỏi phụ thân mẫu thân được.
Đúng vậy! Nó mới ba tuổi thôi!
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đâu thể rời xa phụ thân mẫu thân.
Cũng phải cố kiềm chế, không muốn để cho người ta nhìn thấy nước mắt của anh ta, nếu không anh ta đã tuôn ra những giọt nước mắt xót thương con gái rồi.
"Có chuyện gì vậy?" Thấy Diệp Thiên sững sờ ở đó, Thần Diệp Hy nhíu mày cảm nhận thấy.
" Không...!Không có gì.” Diệp Thiên mỉm cười: " Ngươi thật sự rất lương thiện.

Làm cho ta nhớ đến mẫu thân của ta..."
" Tặc tặc tặc.

Cậu đừng nói nữa, ta già như vậy sao, còn liên tưởng đến mẫu thân của ngươi." Thần Diệp Hy cúi nhìn Diệp Thiên một cái, từ trong không gian giới lấy ra một cái bình sứ ném cho Diệp Thiên: "Bình nguyên linh đan này hai người mỗi người uống năm viên, còn lại thì cất đi khi nào bị thương thì lấy ra uống."
“Cảm ơn Thần Nữ." Diệp Thiên đổ ra năm viên rồi uống, hiệu quả không hề kém gì so với việc anh ta luyện tiểu nguyên khí đan cũng, vì thế liền đem phần còn lại cho Tư Đồ Diêm.
" Được rồi, hai người nên làm gì thì làm đi, ta đi trước đây."
Thần Diệp Hy nói xong liền phải rời đi.
" Chờ một chút." Diệp Thiên đột nhiên cất tiếng gọi.
" Còn có chuyện gì sao?" Thần Diệp Hy quay đầu lại hỏi.
Diệp Thiên từ trong không gian giới lấy ra một cây thượng phẩm nhất đoạn thần binh, nói: " Cảm ơn thần nữ đã cứu hai chúng tôi, đây là thần binh tổ truyền của tôi, ta muốn đem nó tặng cho cô, tất cả coi như cảm tạ ân cứu mạng của cô."
Trên thực tế, anh ta cảm ơn Thần Diệp Hy vì sự quan tâm của cô ấy dành cho Đóa Đóa, làm cho Đóa Đóa ở địa ngục nhưng vẫn cả nhận được sự ấm áp của nhân gian, vì vậy cô xứng đáng với sự món quà này của anh.
Kết quả Thần Diệp Hy vừa nhìn, kinh hãi tột độ che miệng lại.
" Trời ạ! Thượng phẩm thần binh!" Thanh Y cũng ngạc nhiên đến ngây người.

Tất cả những người xung quanh cũng đứng hình.
Hắn lại tùy tiện mang tặng thượng phẩm thần binh?
Đó chính là bảo bối trị giá gần một trăm triệu linh thạch a!
Nhưng kinh hãi nhất chính là Tư Đồ Diêm.
Phải biết rằng thượng phẩm thần binh ở Côn Lôn là một thứ rất quý giá, rất ít người có được, mà Diệp Thiên đến từ trần gian, lại có được thượng phẩm thần binh.

Nhưng mà anh ta còn tặng cho người khác, quả thực không nên quá rộng rãi như vậy!
“ Thật sao?” Cậu muốn đem nó tặng cho ta thật à? Nó quá quý giá! Ta ta tôi...”
Thần Diệp Hy cũng không biết nên nói cái gì, muốn từ chối nhưng lại luyến tiếc, muốn nhận mà lại cảm thấy nó quá quý giá, cho nên cũng không biết có nên nhận không.
Diệp Thiên lại rất thản nhiên cười nói: "Thần nữ cũng không nên khách khí với tôi, trực tiếp thu nhận là được, dù sao tu vi của ta không đủ, giữ lại cũng không khống chế được, không bằng nhân nước này tặng cho cô, sau này chúng ta bị khi dễ, còn phải nhờ Thần Nữ chiếu cố."
“ Này, cũng thật hiểu chuyện đấy.” Thanh Y không khỏi nhìn Diệp Thiên một cái, nói với Thần Diệp Hy: " Sư tỷ, nếu như đây là phí bảo hộ cậu ta đưa cho tỷ, vậy tỷ cứ nhận đi, dù sao hắn cũng không thể khống chế được.

Giữ lại cũng là đồ bỏ đi, còn sư tỷ, Tiên Thiên Cảnh mà kết hợp với thượng phẩm thần binh, sẽ mạnh mẽ đến nhường nào.

Toàn Côn Lôn này không tìm được người thứ hai.

"
Thượng phẩm thần binh Tiên Thiên Cảnh có thể khống chế, nhưng bởi vì quá thưa thớt, tu sĩ Tiên Thiên Cảnh trên cơ bản không có tư cách có được, chỉ có tu sĩ Kim Đan Cảnh và tu sĩ Nguyên Anh Cảnh mới có tư cách có được, thậm chí có vài tu sĩ Kim Đan Cảnh xứng đôi là trung phẩm pháp bảo thần binh.
Vậy nên, một người tu sĩ Tiên Thiên Cảnh có được thượng phẩm thần binh, đó là niềm vinh quang như thế nào chứ.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Diệp Thiên giao cho Thần Diệp Hy.


Nếu mà một ngày nào đó cậu ta rời khỏi Thần Huyền Tông, còn phải phiền đến Thần Diệp Hy chăm sóc Đóa Đóa giúp không phải sao?
"Vậy tôi, liền cung kính không bằng tuân mệnh." Thần Diệp Hy có chút ngượng ngùng nhận lấy, cảm thấy mình chỉ là lao đưa tay giúp đỡ mà thôi, lại nhận được ân huệ lớn như vậy, chỉ cảm thấy như trên trời rơi xuống miếng bánh nướng.
Nhưng cô ấy thật sự rất thích nó, cái này không, kiếm vừa đến tay.

Cô liền nhảy múa, có lẽ là vì chưa từng dùng qua bảo bối tốt như vậy, liền cười lớn như tiếng chuông bạc.
Một lúc sau, cô vui vẻ rời đi.
" Đùng là một tên ngốc! Bảo bối tốt như vậy lại đem tặng người khác, cậu cảm thấy như vậy có thể ngâm đến thần nữ? Cậu quá ngây thơ rồi!"
Sau khi Thần Diệp Hy rời đi, liền có người bắt đầu nói những lời công kích Diệp Thiên, tất cả đều cảm thấy anh ấy là một tên ngốc nghếch.
Nhưng ai có thể biết, trong giới không gian của anh ấy có không ít bảo bối?
......
" Rác rưởi! Một đám rác rưởi! Tao nuôi chúng mày có ích gì?"
Trong cung của thần tử, thần tử biết được hành động đã thất bại, nổi trận lôi đình, liền cho đám người Lý Khải mỗi người một đạp.
"Thành sự không đủ bại sự có thừa, bảo chúng mày giẫm chết một người cũng không giẫm được, bây giờ sự tình bại lộ, để Thần Diệp Hy biết, tao còn giết chết nó như thế nào được nữa, bọn mày nói cho tao biết.

Tao phải giế nó như thế nào?"
Thần tử như muốn phát điên lên, không giết chết Diệp Thiên, anh ta sẽ vĩnh viễn không có ngày nào được bình yên, bởi vì Diệp Thiên tựa như một thanh kiếm treo trên đầu anh ta.

Nếu không diệt trừ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đâm chết anh ta.
"Thần tử, hay là, tìm Nhị trưởng lão nhờ bọn họ nghĩ cách đi." Lý Khải rụt rè nói.

Anh ta thật sự là không còn cách giúp thần tử diệt trừ Diệp Thiên nữa.
“ Cút, cút, cút! Mau cút hết cho tôi!”
Thần tử tức giận đuổi tất cả đám người Lý Khải ra ngoài.

“ Tức chết tao mất! Tức chết tao mất mà!!!.”
......
Đến buổi tối, đám người sáu vị trưởng lão Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Bát trưởng lão lặng lẽ đi ta cung thần tử.
Bọn họ đều là chân tay của thần tử, hiện tại có người có thể uy hiếp địa vị của thần tử, bọn họ sao có thể không tới?
" Sư tôn.

Sao ông đã đến rồi ư?" Thần tử khom người chạy như mèo đến trước mặt Nhị trưởng lão cười hỏi.
Nhị trưởng lão hừ nói: "Cơ hội tốt như vậy, lại không thể diệt trừ được cái gai trong lòng cậu, đám người dưới tay cậu, thật sự là không bằng rác rưởi."
“ Gì cơ, đã truyền đến tai sư tôn rồi à?” Thần tử kinh ngạc: " Tông chủ có biết hay không?"
" Tông chủ không biết, ta đã sai người phong tỏa tin tức, chỉ cần Thần Diệp Hy không nói, không truyền ta chỗ Tông chủ được." Nhị trưởng lão nhấp một ngụm trà, dáng vẻ như đã nắm đằng chuôi rồi .
" Vậy thì tốt." Thần tử thở phào nhẹ nhõm, hỏi: " Chư vị trưởng lão kia, các vị có cách nào tiêu diệt Diệp Thiên kia không?"
" Cậu cứ yên tâm đi, trước khi chúng ta tới, cũng đã thương lượng xong biện pháp tiêu diệt Diệp Thiên rồi." Bát trưởng lão mặt đầy gió xuân nói.
“ Thật sao?” Thần tử vui mừng: “ Nói cho ta nghe xem”
Nhị trưởng lão nói: "Chúng ta quyết định, ngày mai sắp xếp hai đệ tử, ở trước mặt Diệp Thiên, lan truyền tin tức con gái của Diệp Bắc Minh là thất khiếu linh lung tâm, có thể tăng tu vi."
"Ta mai, ta sai người cho thất tâm cổ vào trong thức ăn của Diệp Thiên, khống chế cậu ta đi đến gác mái của con gái Diệp Bắc Minh."
"Thủ vệ gác mái đều là người của Bát trưởng lão, đến lúc đó làm cho bọn họ trúng độc hôn mê, rồi đưa Diệp Thiên vào."
"Chờ Diệp Thiên đi vào, Bát trưởng lão phụ trách âm thầm cảnh giác gác mái, rồi lấy lý do quan tâm con gái Diệp Bắc Minh đi tìm Ngũ trưởng lão, bảo Ngũ trưởng lão đi thăm con gái Diệp Bắc Minh, khi đó ta liền khống chế Diệp Thiên, để cho cậu ta làm ra một bộ thất khiếu linh lung tâm muốn đào con gái Diệp Bắc Minh cho Bát trưởng lão và Ngũ trưởng cùng lão xem."
"Lúc này, Bát trưởng lão có thể lấy lý do cứu con gái Diệp Bắc Minh, một chiêu giết Diệp Thiên, diệt trừ tai họa này."
Thần tử nghe xong nhất thời mừng rỡ.
"Diệu Kế! Đây thật sự là một diệu kế mà không chút kẽ hở! Không chỉ có thể diệt trừ Diệp Thiên, còn có thể làm cho Ngũ trưởng lão không còn lời nào để nói, ngay cả Tông chủ cũng không thể hoài nghi chúng ta, chỉ cho rằng Diệp Thiên vì tăng tu vi mà quỷ mê tâm khiếu, làm sao có thể nghĩ đến là chúng ta đã bày ra một trận đại kỳ như vậy?"
“ Haha! Hahaha!!!”
Lại không ngờ, mỗi một chữ của bọn họ nói đều bị Diệp Thiên nghe được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.